"Tiểu thư, ta biết ngài đẹp, rất rất đẹp, có thể dừng soi gương khoe sắc được không?" Người nói chuyện là thiếu nữ mặc một bộ váy dài xanh biếc, nhưng lại có một cái tên tục nàng hận đến ngứa răng —— Đào Hoa. Mà cái tên này chính là do vị đại tiểu thư không học vấn nghề nghiệp trước mắt này ban tặng.

Mà nàng cực kỳ căm hận cái tên diễm tục này, cho nên cố tình mặc một quần áo bố màu xanh biếc, cùng với việc nhìn vị tiểu thư này càng ngày càng thấy chán ghét.

Tiếng nói châm chọc mỉa mai quen thuộc phía sau làm Tiêu Vãn vẫn luôn ngơ ngác nhìn gương đột nhiên run rẩy, nước mắt nhịn không được dâng lên trong hốc mắt.

Thấy Tiêu Vãn trầm mặc nhìn mình, thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt đứng một bên có chút khó hiểu nhăn mày.

Đào hoa trào phúng không có thứ tự lớn nhỏ như vậy, vậy mà Tiêu Vãn không tức giận, mặt trời hôm nay mọc từ hướng Tây sao? Hai người này vốn luôn luôn ba ngày gặp nhau cãi cọ hai ngày a!

Nàng hai ba bước tiến lên, thế nhưng từ gương đồng mới thấy được một gương mặt đầy nước mắt, trang điểm chảy thành quỷ nhan, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, quỳ trên mặt đất cầu tình: "Tiểu thư, Đào Hoa không hiểu chuyện, xin ngài đừng tính toán chi li với nàng."

Thiếu nữ quỳ trên mặt đất bị Tiêu Vãn ban tên là Lưu Thủy, bất đồng với Đào Hoa độc miệng ngạo kiều, tâm tư nàng kín đáo, gặp chuyện trấn định tự nhiên, vững vàng bình tĩnh, liếc mắt một cái liền phát giác Tiêu Vãn có chỗ không thích hợp.

Ba năm trước đây, Tiêu Ngọc Dung phái các nàng tới bảo hộ Tiêu Vãn, một người giỏi y thuật một người rành võ thuật, trên danh nghĩa lại là nha hoàn bên người Tiêu Vãn. Các nàng không thích Tiêu Vãn, Tiêu Vãn cũng chán ghét các nàng suốt ngày giám thị mình khắp nơi, cho nên vừa tới liền ra oai phủ đầu với các nàng, đổi tên nguyên bản của các nàng thành hai cái tên tục khí Hoa Đào và Lưu Thủy, còn cười khanh khách mà nói Hoa Đào và Lưu Thủy giống như tình yêu nam nữ, có các nàng ở bên người, vận đào hoa của nàng nhất định sẽ nở rộ ~

Sự thật chứng minh, vị đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp này, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đùa giỡn mỹ nam thật sự trúng vận đào hoa đáng chết, thế mà dùng lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ theo đuổi thành công công tử đệ nhất kinh thành Quý Thư Mặc! Quả thực là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu!

Đương nhiên, đại tiểu thư của các nàng là phân trâu!

Đêm nay, đóa hoa kiều diễm quý công tử này sẽ phải bị vị đại tiểu thư ăn chơi trác táng này đạp hư, ai~, không biết đã làm nát bao nhiêu trái tim nữ tử......

Nghe Lưu Thuỷ cẩn thận cầu tình, Tiêu Vãn không những không ngừng khóc, trái lại nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo. Tay nàng không ngừng lau những giọt nước nóng bỏng trên mặt, vì thế gương mặt đã được trang điểm kỹ lưỡng nước mắt nước mũi tèm nhem chẳng khác gì một con mèo hoa nhỏ.

Làm nha hoàn thân cận, đây là lần đầu tiên Đào Hoa và Lưu Thuỷ nhìn thấy Tiêu Vãn khóc nức nở thành tiếng như thế, sợ tới mức khóe miệng co rút. Xong đời, vị tiểu thư này cứ tiếp tục chơi màn "một khóc hai nháo ba thắt cổ " như vậy, lão gia nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt bọn họ ...

Lưu Thuỷ trừng Đào Hoa một cái: Đều tại muội đấy!

Đào Hoa nhàm chán bĩu môi, nhún vai, xoè tay: Vị đại tiểu thư này của chúng ta trời sinh được làm từ nước, dễ bị kích thích. Sao lại trách muội?

"Tiểu thư, nô tài sai rồi, không nên chống đối tiểu thư." Lúc Đào Hoa cắn răng quỳ xuống nhận sai thì Tiêu Vãn bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, sâu kín hỏi: "Hôm nay, là ngày mấy tháng nào năm bao nhiêu ?"

Giọng của nàng khàn khàn dịu dàng , hoàn toàn không có khí chất đại tiểu thư liếc thiên hạ bằng nửa con mắt như ngày xưa , ngược lại mang theo bi ai và thống khổ.

Đường tình yêu dài đằng đẵng ba năm của đại tiểu thư cuối cùng cũng đã tu thành chính quả, rốt cuộc dưới con mắt hâm mộ ghen tỵ của bao nữ nhân trong kinh thành cưới được phu lang kiều mỹ, thế mà nàng lại thống khổ, bi ai? Vừa rồi, nàng không phải còn hưng phấn quá mức đến nỗi ăn điểm tâm cũng mắc nghẹn sao...

Lưu Thuỷ đè xuống nghi ngờ, cung kính trả lời: "Hồi tiểu thư, hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26."

"Ngươi chắc chắn hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26?"

Tiêu Vãn ngước đôi mắt hồng hồng, cố chấp hỏi lại.

"Nô tỳ xác định." Lưu Thuỷ suy đoán tâm tư Tiêu Vãn , vội vàng thêm một câu, "Hôm nay là ngày đại hôn của ngài và Quý thiếu gia"

—— Hôm nay là ngày đại hôn của ngài và Quý thiếu gia.

Tiêu Vãn ngẩn ra, hàm răng cắn đôi môi hồng mím chặt, cho đến khi trong cổ họng tràn ngập một mùi tanh khó chịu. Đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của mình. Mười ngón tay trắng trẻo nõn nà như ngọc, không có vết thương ghê rợn do phải liều mạng tranh giành cơm canh trong lao ngục mà là móng tay sơn màu đỏ xinh đẹp.

Hai chân nàng cũng không hề trần trụi giẫm trên nền đất nóng bỏng, bùn đất lầy lội nhớp nhúa, máu tươi loang lổ, sưng đỏ thối rữa, mà dưới chân đang đi một đôi giày hoa mỹ màu đỏ.

Trên người của nàng không còn trứng thối và rau héo, không còn mùi ngục tù ẩm mốc, mà là một thân trường bào tơ vàng đỏ thẫm , bên ngoài khoác áo lụa đỏ, lộ ra đường cong cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.

Nhìn mình trong gương, mái tóc đen nhánh được vấn gọn gàng với một cây trâm hình bươm bướm tinh xảo, đầu đội mão màu vàng, trên mão đính đầy hạt trân châu xa xỉ đủ màu sắc, càng khiến Tiêu Vãn gương mặt vốn tinh xảo càng thêm ưu nhã cao quý, khí chất bất phàm.

Lúc Tiêu Vãn tỉnh lại, nhìn vào gương đã thấy mình như vậy , và lúc này nàng đang ở trong phòng riêng của nàng - Mặc Uyên cư. Không phải căn nhà bị quan phủ xét nhà bừa bộn, mà dán đầy chữ hỷ, thậm chí trên giường còn có tấm chăn màu đỏ bằng gấm vóc thượng hạng mới tinh có thêu uyên ương hí thủy.

Nàng nhớ rõ, tấm chăn hỉ màu đỏ này là tự tay nàng chạy khắp mấy cửa hàng, chọn loại gấm thượng đẳng nhất , để Quý Thư Mặc lúc gả vào Tiêu phủ có thể nằm thoải mái hơn, ngủ yên tâm hơn.

Mới đầu Tiêu Vãn tưởng mình đang mơ ! Nàng véo mình một cái, mặt lập tức run rẩy.

Đau quá...

Kỳ thật, cho dù không hỏi Đào Hoa và Lưu Thủy, chỉ cần nghe tiếng pháo đùng đùng vang lên ngoài cửa, Tiêu Vãn cũng đoán được hôm nay là ngày nào tháng mấy năm nào. Cả cuộc đời nàng chỉ có một lần đại hôn duy nhất, chính là cái ngày bái đường cùng Quý Thư Mặc.

Ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, là ngày nàng hưng phấn nhất trong đời, bởi vì nàng lấy được Quý Thư Mặc mà nàng ái mộ đã lâu.

Chỉ là, bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng lướt qua cổ và cảm giác thở không thông. Nhắm mắt lại, trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng Tu La cả nhà Tiêu gia máu chảy thành sông. Tất cả những thứ này, đều là nhờ vị Chính Phu tốt nàng luôn tâm niệm a!

Thù của nàng, hận của nàng, rốt cuộc là một cơn ác mộng, hay là tương lai chân thật?

(Candy: Có ai đọc đoạn này mà nghĩ tới tích Trang Chu nằm mơ mình hóa bướm không? )

Thấy Tiêu Vãn không ngừng vuốt mặt mình, còn nhỏ giọng lẩm bẩm , vẫn quỳ trên đất, Đào Hoa dần mất kiên nhẫn: "Tiểu thư, ta biết hôm nay ngài muốn cưới phu, tôi cũng biết hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, ngài có thể không cần mừng đến rơi lệ hay không. Còn tiếp tục như vậy, sẽ lỡ giờ lành!"

Cả người Tiêu Vãn lập tức cứng đờ, lời nói như vậy, nàng đã từng nghe Đào Hoa nói qua. Khi đó nàng bởi vì muốn nghênh cưới Quý Thư Mặc, vui đến một đêm không ngủ, thậm chí tâm tình đặc tốt hiếm khi lôi kéo lải nhải thật lâu với hai nha hoàn mà nàng vẫn chán ghét. Đào Hoa chê nàng dài dòng, cho nên mở miệng chống đối hai câu.

Câu đầu tiên liền là ghét bỏ nàng soi gương khoe sắc, câu thứ hai là nhắc nhở nàng đừng lỡ giờ lành.

Mà hôm đó, nàng quá mức hưng phấn nên ăn điểm tâm bị mắc nghẹn. Tiêu Vãn nhìn nửa khối điểm tâm còn trên tay nàng, ánh mắt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một loạt hình ảnh.

Thấy Đào Hoa không quy củ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tức giận, mà Lưu Thủy lo lắng cầu xin nàng tha thứ cho việc Đào Hoa làm càn, thậm chí nhắc tới Quý Thư Mặc muốn dời lực chú ý của Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn bỗng nhiên ý thức được, đây không phải mộng, tất cả ký ức của nàng còn mới, từng lời nói, hành động, còn có... Hết thảy những chuyện sắp xảy ra trong ngày nàng thành thân cùng Quý Thư Mặc, nàng đều nhớ rõ ràng!

Ý thức được trời cao cho nàng cơ hội mà lúc này nàng phải ngăn thảm kịch Tiêu gia diệt vong, Tiêu Vãn "Oanh" một tiếng, đứng dậy.

Thấy Tiêu Vãn nôn nóng bước đi, thần sắc bi thương nhìn mình chằm chằm , trong lòng Đào Hoa không khỏi đánh trống. Tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Vì sao không dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng,mà lại tràn ngập bi thương? Giống như nàng vừa làm chuyện gì trái với lương tâm...

Kiếp trước, Tiêu Vãn đặc biệt chán ghét vị nha hoàn Đào Hoa thường xuyên cãi nhau với mình. Đào Hoa quá độc miệng , thường đâm chọc Tiêu Vãn cả người xù lông, nổi giận đùng đùng.

Sau khi Tiêu Vãn thành thân với Quý Thư Mặc, nàng từng nhiều lần nói Quý Thư Mặc dối trá làm ra vẻ, muốn Tiêu Vãn đề phòng một chút. Sau đó, Đào Hoa lấy danh nghĩa nàng âm thầm lấy bạc Tiêu gia, sau khi bị Tiêu Vãn phát hiện dùng gia pháp xử trí, sau khi đánh 50 trượng, đuổi ra khỏi Tiêu phủ.

Tiêu Vãn nhớ lại, khi Đào Hoa bị đuổi ra khỏi phủ thì luôn mồm nói mình vô tội , còn nói nàng bị kẻ gian hãm hại. Sống lại lần nữa, Tiêu Vãn lập tức xác định, đó nhất định là quỷ kế của Quý Thư Mặc hòng đuổi nha hoàn tri kỷ bảo vệ nàng!

Đào Hoa tuy rằng độc miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại suy nghĩ cho nàng. Chỉ có nàng, mắt mù tâm mù nên cuối cùng mới bị Quý Thư Mặc lừa, hại chết 120 mạng người Tiêu gia.

Thấy Tiêu Vãn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, thậm chí còn chủ động vươn tay đỡ mình dậy, Đào Hoa hơi ngượng ngùng. Tuy rằng chán ghét vị tiểu thư này, nhưng hôm nay nhìn tiểu thư làm bộ làm tịch như vậy, e hèm, thật ra tuấn tú hơn xưa không ít, trên người toát ra một khí chất độc đáo ngày xưa không có .

Chỉ là cái mặt khóc thành mèo hoa, lại vác khí chất tao nhã trên người như vậy, nhìn chẳng ra cái gì, càng nhìn càng thấy khôi hài.

Ai~, nín cười trước mặt chủ tử , đây chính là một chuyện cực kỳ gian nan nha!

Ánh mắt Tiêu Vãn lại nhìn về phía Lưu Thủy vẫn trầm mặc không nói, đang cúi đầu suy ngẫm. Có thể do lớn hơn một tuổi, so với Đào Hoa nóng nảy, thân là tỷ tỷ, Lưu Thủy tâm tư càng tinh tế.

Sau khi Đào Hoa bị đuổi khỏi Tiêu phủ, quan hệ giữa Lưu Thủy và Tiêu Vãn càng ngày càng ác liệt. Hơn một tháng trước, Tiêu Vãn nhiều lần nhìn thấy Lưu Thủy đem các loại thuốc bổ và hoa quả ra vào lãnh viện của Tạ Sơ Thần, có một lần còn thấy Lưu Thủy lén lút mua thuốc an thai, lúc này Tiêu Vãn mới phát hiện Tạ Sơ Thần đã mang thai hơn một tháng.

Một kẻ nàng còn chưa chạm qua, hơn nữa vô cùng chán ghét lại có thai hoang? Còn lén lút sau lưng nàng dưỡng thai, chuẩn bị sinh con hoang, chuyện này làm cho Tiêu Vãn cảm thấy sét đánh ngang trời, mặt mũi thất sắc .

Nàng vốn muốn giết chết cái người phu lang không giữ phụ đạo này, nhưng cuối cùng chỉ cho Tạ Sơ Thần một chén canh Hồng Hoa* , không quan tâm tới thân thể hắn suy yếu, ép hắn xóa sạch đứa nhỏ, sai người tống cổ hắn về nơi hoang tàn vắng vẻ trong Tiêu gia, cho hắn tự sinh tự diệt.

(Candy: Hoa hồng có hiệu quả phá thai nha~ )

Khi Lưu Thủy chạy đến, Tạ Sơ Thần khắp người đầy máu nằm trên đất, giống như con búp bê rách nát, ôm bụng thống khổ, ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn Tiêu Vãn, dường như nàng vừa làm một chuyện sai lầm lớn nhất trên đời này.

Lưu Thủy thấy thế, vô cùng kích động, không chỉ làm trái lời dặn dò của Tiêu Ngọc Dung bảo vệ Tiêu Vãn, còn giận dữ đánh Tiêu Vãn một trận, đêm đó âm thầm đưa Tạ Sơ Thần rời khỏi Tiêu phủ.

Hiện tại, nhớ lại ngày đó ánh mắt Tạ Sơ Thần tâm như tro tàn, và Lưu Thủy vẫn luôn hờ hững với mọi việc đột nhiên lộ ra vẻ mặt kích động phẫn nộ, trong lòng Tiêu Vãn cảm thấy hụt hẫng

Mẫu thân đứa nhỏ đó là ai? Chẳng lẽ chính là Lưu Thuỷ?

Chẳng lẽ Lưu Thuỷ vẫn luôn thích Tạ Sơ Thần?

Tiếng pháo đùng đùng ngoài phòng quấy rầy Tiêu Vãn bực bội suy nghĩ, chỉ nghe ông mai đứng chờ bên ngoài nôn nóng kêu: "Tiêu tiểu thư, kiệu hoa sắp đến rồi , trang điểm tốt rồi thì nhanh xuất hiện đi. Đừng để mọi người đợi lâu !"

Lòng Tiêu Vãn cứng lại. Trời cao cho nàng sống lại lần nữa, nàng tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, nàng phải bóp nát mọi khả năng có thể dẫn đến bi kịch Tiêu gia!

Nàng không thể, tuyệt không thể cưới cái tên phu lang tâm như rắn rết Quý Thư Mặc này!

Trong Mắt Tiêu Vãn chợt lóe lên ánh sáng , vậy thì làm cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người quay kiệu trở về đi!

"Vân Yên, Họa Hạ, chúng ta đi!"

Hai thiếu nữ sau lưng đều sửng sốt, đại tiểu thư tự nhiên kêu tên thật củabọn họ? Chẳng lẽ có âm mưu gì?

Thấy hai người không dám tin, bộ dáng cẩn thận cảnh giác , trong mắt Tiêu Vãn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nàng sung sướng hỏi: "Chẳng lẽ hai người thích bị ta gọi là Đào Hoa và Lưu Thủy? Bây giờ bản tiểu thư không cần vận đào hoa, nên cho phép hai người khôi phục tên cũ. Đương nhiên, nếu như hai ngươi thích tên bản tiểu thư ban cho, có thể tiếp tục dùng cũng được..."

Họa Hạ gãi gãi đầu, buồn bực hỏi tỷ tỷ mình: "Tiểu thư lần này cưới phu, cao hứng tới mức ngay cả tính cách cũng thay đổi... Biến chuyển như vậy là chuyện tốt hay xấu đây?"

Cao hứng?

Mặc dù Tiêu Vãn tươi cười, Vân Yên lại cảm thấy cả người Tiêu Vãn toát lên khí tức tối tăm, tươi cười có chút doạ người, mang theo sự khát máu lộ ra từ trong xương cốt.

Vân Yên đặc biệt mẫn cảm với hơi thở máu tươi, vừa rồi khi Tiêu Vãn không ngừng cắn môi, nàng yên lặng quan sát, phát hiện nội tâm Tiêu Vãn giãy dụa kịch liệt, không ngừng ngược đãi bản thân để lấy lại bình tĩnh.

Rõ ràng rất chờ mong đến ngày hôm nay, nhưng khi nàng nhắc "Hôm nay là ngày đại hôn của ngài và Quý Công tử." thì trong mắt Tiêu Vãn lại lóe lên áp lực thống khổ và hận ý.

Tuy rằng Tiêu Vãn che dấu rất khá, nhưng Vân Yên vẫn phát hiện được, ánh mắt tiểu thư khi nhìn Họa Hạ không hề có tức giận, chỉ có xin lỗi và áy náy. Mà lúc nhìn nàng, trong đôi mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo khó hiểu và bi thương sâu đậm .

Tiêu Vãn như vậy làm Vân Yên không biết làm sao, tiểu thư giống như gần trong gang tấc mà lòng dường như đã bay về một nơi rất xa...

Tiêu Vãn chỉnh chu tốt xong dung nhan, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Nhìn ánh hồng ánh rực rỡ, không khí vui mừng bao trùm khắp Tiêu phủ, cả người nàng có cảm giác như đã cách cả một thế hệ.

Không ít kẻ thấy Tiêu Vãn mặc hỉ phục đi ra, dung mạo tuấn mĩ, ưu nhã khéo léo, không ít kẻ tiến lên chúc mừng.

"Chúc mừng Tiêu tiểu thư lương duyên mỹ mãn!"

"Chúc Tiêu tiểu thư cùng Quý công tử sớm sinh quý tử!"

Đối mặt với các loại nịnh bợ, Tiêu Vãn đã từng rất hưởng thụ, cứ như càng được nhiều người chúc phúc, hôn nhân của mình và Quý Thư Mặc sẽ thật sự hạnh phúc viên mãn, bạch đầu giai lão. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Khi Tiêu gia gặp nạn thì đám bạn hồ bằng cẩu hữu* này thi chạy nhanh hơn so với bất cứ ai! Mà cái vị phu lang mình luôn nhẹ nhàng che chở trong lòng lại hợp tác cùng bạn thân của nàng, đẩy nàng vào vực sâu vạn trượng, khiến nàng trở thành tội nhân của Tiêu gia.

(Candy: Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè xấu, lũ bạn bè khốn nạn)

Hiện tại, tuy rằng trong lòng Tiêu Vãn vô cùng chán ghét xem thường, nhưng nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế nên ngoài mặt nàng vẫn vui cười hớn hở trả lời hai tiếng có lệ, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm mẫu thân mình trong đám người.

"Biểu muội, chúc mừng chúc mừng." Tiếng nói quen thuộc quấy rầy ánh mắt du tẩu xung quanh của Tiêu Vãn, hô hấp nàng cứng lại, chậm rãi quay đầu lại, môi run rẩy nhìn ba vị nữ nhân cẩm y hoa phục trước mắt.

Phụ thân Tiêu Vãn Tiêu Ngọc Dung là đại hồng nhân bên cạnh nữ hoàng, Tiêu Vãn lại là tâm can bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nên lần đại hôn này của Tiêu Vãn được tổ chức đặc biệt long trọng, không chỉ có quan lớn triều đình , mà còn kinh động tới cả ba vị hoàng nữ.