Chấn thương não của Nhậm Du Nhiên không nghiêm trọng, nhưng cô ấy cần nằm viện theo dõi vài ngày, cô ấy cũng không đòi ra viện, chỉ là chỉ huy từ xa cho Diêu Viễn và những người khác tiếp tục hẹn Trịnh Minh Lộ nói chuyện.

Trong hai ngày cô ấy ở bệnh viện đều không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi cô người yêu nhỏ của cô ấy tìm đến.

Lúc đó, vì chóng mặt nên cô ấy ngủ thiếp đi, điện thoại là do Cố Dĩ Di nghe giúp cô ấy.

Điện thoại không phải chủ nhân của điện thoại nghe hơn nữa người gọi điện thoại tới lại còn là người yêu của người ta, Cố Dĩ Di không giỏi giấu giếm nên đã nói sự thật chuyện bị thương của cô ấy ra, trong ngày hôm đó Hạ Chi Tinh vừa kết thúc công việc đã chạy tới rồi.

Khi Hạ Chi Tinh đến, Nhậm Du Nhiên đã tỉnh lại, cô ấy đang ăn cháo, khi thấy cô ấy đến thực sự phấn khích, Cố Dĩ Di dựa vào của sổ xem náo nhiệt và bật cười.

Người nổi tiếng quả thực là người nổi tiếng, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, người thật ở trước mặt thực sự đẹp hơn bội phần người ở trên mạng, đối với cái đẹp này Cố Dĩ Di không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Được rồi, bạn gái của cậu tới rồi tôi đi trước đây." Cố Dĩ Di là người có mắt nhìn, từ khi Hạ Chi Tinh vào phòng thì ánh mắt của cô ấy đã dán lên người Nhậm Du Nhiên rồi, Nhậm Du Nhiên cũng không khá hơn là bao, cả người đều ngây ngốc.

Vừa nhìn đã biết hai người này có chuyện riêng tư muốn nói, Cố Dĩ Di đã chủ động nhường chỗ cho họ.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Dĩ Di nhìn bầu trời u ám, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút trống trải tựa như mất đi một vật gì đó.

"Hì." Cô tự bật cười vì cái suy nghĩ này của mình, cái gì mà như mất đi một thứ gì đó chứ, cô cũng đâu có thích Nhậm Du Nhiên!

Nhưng tại sao? Trong lòng vẫn cảm thấy có một cảm giác rất trống rỗng.

Tự nhiên Cố Dĩ Di cảm thấy có chút hâm mộ.

Cô nhìn thấy sự quan tâm, ánh mắt lo lắng, tình yêu thương của Hạ Chi Tinh khi cô ấy bước vào trong phòng, sau đó Nhậm Du Nhiên lại lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo khi được cô ấy quan tâm như vậy, mỗi một cảm xúc như thễ đều khiến Cố Dĩ Di cảm thấy hâm mộ.

Không phải hâm mộ với một ai trong số họ, Cố Dĩ Di biết rằng cô đang hâm mộ người ta có người yêu thương, cô hâm mộ là người ta có thể có được tình cảm yêu thương như vậy nhưng cô lại không có.

Tại sao cô lại không có chứ?

Những thứ thiếu thốn trong lòng cô lúc này vô cùng mãnh liệt, kêu gào và chảy vào trong máu đi tới tứ chi, Cố Dĩ Di càng cảm thấy trong lòng trống trải hơn, dường như vỗn dĩ cô cũng có vậy.....

........

Sức khỏe của Nhậm Du Nhiên rất tốt, hồi phục nhanh chóng, cô ấy đã nằm viện hai ngày rồi, cô ấy kêu gào muốn ra viện nhưng không ai quan tâm tới cô ấy.

Chỉ có Hạ Chi Tinh mới khống chế được cô ấy, đôi mắt đẹp đẽ chỉ cần trừng lên một cái, lão tổ tông này đã mất đi vẻ kiêu ngạo rồi, cô ấy miễn cường nằm lại bệnh viện thêm một đêm nữa.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau xuất viện, Hạ Chi Tinh đã mất cả nửa ngày trời để làm thủ tục cho cô ấy, người đến đón cô ấy là Cố Dĩ Di, nhìn thấy Nhậm Du Nhiên nắm tay Hạ Chi Tinh liền nhướng mày chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Nhậm Du Nhiên nhìn Hạ Chi Tinh nhẹ nhàng giới thiệu: "Bạn gái của tôi, Hạ Chi Tinh.

Đồng nghiệp của chị, Cố Dĩ Di."

Cố Dĩ Di vươn tay ra bắt tay chào hỏi: "Chào cô Hạ."

Hạ Chi Tinh cũng đưa tay ra bắt tay, lễ phép gật đầu: "Chào cảnh sát Cố."

Đến lối ra của bệnh viện, Cố Dĩ Di đi tới bãi đỗ xe lấy xe, Nhậm Du Nhiên nắm tay của Hạ Chi Tinh, nhẹ nhàng sửa snag lại khăn quàng cổ của cô ấy, nói: "Chị phải quay lại cục để xử lý công việc, bây giờ sẽ đưa em quay lại phòng thu trước?"

Hạ Chi Tinh cười nói: "Không cần đâu, chị đang bận, em đã gọi trợ lý đến đón em rồi." Sau đó, cô ấy hất cằm lên, Nhậm Du Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô ấy thì đã thấy một chiếc xe thương vụ đã dừng sẵn ở cửa bệnh viện, trợ lý của Hạ Chi Tinh đang đứng ở bên ngoài xe.

"Vậy được thôi, lúc nào em đến nơi thì báo cho chị một câu nhé." "Vâng."

Hai người lưu luyến nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi một tiếng còi ngắn vang lên, một chiếc jeep màu trắng dừng lại ở bên cạnh, Cố Dĩ Di hạ cửa kính xe xuống và hét lớn: "Nhiên Nhiên, cậu có đi không?"

"Tôi đến đây!" Nhậm Du Nhiên cầm lấy tay Hạ Chi Tinh và nói: "Tối nay chị sẽ đến tìm em."

Sau khi nói xong cô ấy ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ phụ bên cạnh người lái, mở cửa vừa nhảy lên xe.

Chiếc xe jeep lao đi, Nhậm Du Nhiên vươn đầu khỏi chỗ ngồi bên cạnh lái xe để vẫy tay chào bạn gái, cho đến khi chiếc xe chạy tới đầu đường và hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Nhậm Du Nhiên dựa vào ghế, cuối cùng như vừa tỉnh lại trong giấc mộng mà thở dài, sau đó lại nở nụ cười bất chợt.

Cố Dĩ Di vừa lái xe vừa ghét bỏ cô ấy: "Xe của tôi bị nhiễm một thứ mùi giấm chua gọi là tình yêu rồi.

Tôi nói cậu có phải là đã vui đến quên cả trời đất rồi không? Có bạn gái rồi không còn nhớ đến vụ án nữa rồi sao?"

"Đâu có đâu." Nhậm Du Nhiên ngồi thẳng người, khi nói đến vụ án cả người đều nghiêm túc lại, hỏi: "Vụ án có tiến triển gì không?"

"Trịnh Minh Lộ đã trở về rồi." Chỉ một câu nói của Cố Dĩ Di đã kéo Nhậm Du Nhiên còn đang chìm đắm trong tình yêu lại.

"Người đâu?"

Vẻ mặt Cố Dĩ Di có chút lạnh lùng, giọng điệu cũng không được tốt lắm: "Diêu Viễn nói rằng tên này có thái độ kiêu ngạo, hắn ta đưa luật sư của công ty đến, bất luận Diêu Viễn nói như thế nào thì hắn ta cũng nói bản thân đang bận và yêu cầu nói chuyện với luật sư của hắn ta."

"Diêu Viễn không nói với hắn ta rằng quan hệ của hắn ta với Thân Ngộ rất phức tạp và cần phối hợp điều tra sao?"

Cố Dĩ Di đánh tay lái, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đương nhiên là nói rồi, nhưng Trịnh Minh Lộ quá vô liêm sỉ, hắn ta chỉ nhấn mạnh hắn ta và Thân Ngộ chỉ là quan hệ công việc, dù hằng ngày có liên hệ cũng chỉ là vì công việc, những chuyện riêng tư của ông ta hắn ta không biết rõ.

Cuối cùng hắn ta còn quay mặt lại uy hiếp Diêu Viễn, nói hắn ta hợp tác với cảnh sát điều tra vụ án, nhưng kết quả cảnh sát không có chứng cứ liền liệt hắn ta vào danh sách nghi phạm và can thiếp của cuộc sống, công việc của hắn ta, hắn ta sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý vào cuộc."

Cố Dĩ Di càng lúc càng tức giận, giơ tay vỗ vỗ vô lăng nói: "Cậu nghe những lời này là lời con người nói sao?"

Nhậm Du Nhiên cau mày tức giận, nhìn cô ấy rất tức giận, Trịnh Minh Lộ đùng là kẻ giảo hoạt, người này đã lăn lộn vài thập niên, thủ đoạn vừa hung ác vừa tàn độc, hắn ta làm khó như vậy cũng nằm trong dự liệu trước đó.

"Về cục trước đi.".....

Sau khi về đến cục, Nhậm Du Nhiên vào thẳng phòng làm việc và gọi Diêu Viễn tới nói chuyện, bảo Cố Dĩ Di giúp cô ấy đến đội điều tra kỹ thuật tìm Yến Quy để lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, vốn dĩ vì lo Cố Dĩ Di sợ rắc rối nên cô nhắc tới bản thân đôi câu, đâu biết rằng người này lại tự nhiên rất vui vẻ mà đồng ý, Nhậm Du Nhiên không khỏi quay lại nhìn cô.

Cố Dĩ Di phớt lờ cái nhìn dò hỏi của bạn mình, đi thẳng đến đội điều tra kỹ thuật.

Lúc này Yến Quy không có ở văn phòng, khi Cố Dĩ Di đi qua phòng thí nghiệm vật lý và hóa học, cô nhìn thấy người đó đang mặc áo khoác trắng đang đùa nghịch với một người có chiều cao tương đương.

Phòng thí nghiệm là một bức tường kính, từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong, Yến Quy buộc một sợi dây thừng vào con búp bê trong tay, một chân đạp lên lưng con búp bê, dùng hai tay siết chặt lại.

Một lúc sau, Yến Quy nới lỏng sợi dây, như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn liền nhìn thấy Cố Dĩ Di đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mở cửa đón người vào, Yến Quy thở phào một cái, nàng nhìn Cố Dĩ Di đột nhiên hỏi: "Có phải đội trưởng Viễn gặp trắc trở ở chỗ Trịnh Minh Lộ rồi phải không?"

Cố Dĩ Di ngạc nhiên: "Tại sao cô lại biết?"

Yến Quy tháo găng tay trên tay, cầm lấy ly nước uống vài ngụm, thay vì trả lời nghi ngờ của Cố Dĩ Di, nàng hỏi lại cô: "Cô có khát không? Muốn uống cái gì?"

Cố Dĩ Di nói: "Coca"

Cô vừa dứt lời, Yến Quy đã lấy một lon Coca từ trong tủ lạnh nhỏ ra như thể nàng đã biết cô sẽ chọn cái gì rồi..