"Kiều Kiều, có phải còn bực bội hay không?" Bên trong Noãn Hương Ổ, Tiêu Đạc nằm ở trên giường pha trò cười hỏi nàng.

"Không có."

"Còn nói không có." Tiêu Đạc kéo nàng vào lòng, "Không có mà trốn ta xa như vậy?"

Phượng Loan uốn éo người, "Người ta đang nghĩ chuyện đứng đắn mà."

Ánh nến chiếu rọi lay động, bên trong hai lớp màn gấm màu tím cánh sen, hai người bọc trong ổ chăn đối mặt nói chuyện tình nữ nhi nho nhỏ. Nói, lôi kéo đến, lôi kéo đi, chưa nói được mấy câu, thì toàn bộ y phục đã "nói" đến cởi sạch ra.

"Được rồi, đừng giận nữa." Tiêu Đạc một mặt xoa nhẹ ngực nàng, một mặt trấn an nàng, "Vương phi sinh con bị thương nguyên khí, tâm tư nặng nề, tính tình không khá, vả lại còn đang lo lắng cho đứa nhỏ, chờ nàng ta dưỡng khỏe lại là tốt rồi."

"Ôi, ta biết." Phượng Loan có lòng đùa giỡn với hắn, thừa dịp hắn không chú ý, quấn lấy y phục ngồi dậy, sau đó nghiêm mặt nói: "Thực sự có chuyện nghiêm túc muốn nói với chàng mà."

Tiêu Đạc thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng, ngừng tay, "Chuyện gì?"

"Còn nhớ rõ buổi tối vào ngày lễ tiết vạn thọ trước đó chứ?"

Tiêu Đạc nghe nàng nói chuyện này, không khỏi nở nụ cười, "Nhớ rõ, nhớ rõ." Lấy tay nhéo nhéo mũi của nàng, "Tiểu Kiều Kiều của ta vì Vương Phi, vì đứa bé, dũng cảm quên mình, đứng ra tương trợ, khiến lưng của mình bị thương nặng." Nghĩ rằng nàng muốn tranh công muốn được sủng, "Yên tâm, suốt đời bổn vương đều sẽ nhớ kỹ việc này của nàng."

"Ai nha, không phải cái này." Phượng Loan gắt lên, vỗ bỏ bàn tay của hắn, sau đó nói: "Mấy ngày hôm trước, lúc ta đi ngang qua lầu Ám Hương Sơ Ảnh, thấy một bà tử kỳ quái." Nàng tường tận, đem điều mình hoài nghi, và sự quan sát của đám tiểu nha đầu mấy ngày qua, tất cả đều nói ra.

"Bà tử này chắc chắn có vấn đề." Nàng cuốn thân mình, ôm tấm lưng tinh tráng rắn chắc của hắn, "Lục Lang, chuyện này nên tra cho cẩn thận. Nếu có người cố ý hại đại biểu tỷ, hại tiểu Quận Vương, vậy tâm tư cũng rất ác độc."

Sắc mặt Tiêu Đạc âm trầm giống như mây đen, nghiêm nghị nói: "Tra! Nhất định phải dốc sức tra!"

Phượng Loan nhỏ giọng thầm thì, "Chàng làm cái gì? Ở trước mặt ta, dử dằn như vậy..., thật là dọa người."

Cơn tức trong lòng Tiêu Đạc tiêu tán, tạm thời đè xuống, "Không sợ, không sợ, bổn vương cũng không phải hung hăng với nàng." Càng cảm thấy Kiều Kiều nhà mình thật biết săn sóc còn động lòng người, vừa động, nhịn không được cười hỏi nàng, "Vương phi tỏ sắc mặt với nàng, mà nàng không tức giận sao?"

Đổi lại là cơ thiếp khác bị Vương Phi dội nước lã, hắn nhất định sẽ mặc kệ.

Nhưng Đoan Vương phi và Phượng Loan, Mục gia và Phượng gia, hai bên hắn đều muốn ổn định, đều muốn có, tất nhiên Vương Phi hay Trắc phi đều phải cùng nhau lôi kéo thật tốt.

Cho nên mới thuận miệng hỏi, nếu Kiều Kiều tức giận, thì cần khuyên nhủ.

Phượng Loan hiểu hắn rất rõ, đáp án cũng đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Chỉ làm ra bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, tức giận nói: "Đương nhiên giận." Chu mỏ, "Nhưng đại biểu tỷ luôn đối xử rất tốt, chỉ vì bị bệnh, mới bực bội hơn thôi. Hừ, ta mới sẽ không bị người khác xúi giục, tức giận đại biểu tỷ, trúng gian kế của người khác!"

Trong lời nói, "người khác" rõ ràng chính là chỉ Tương Trắc Phi, mạnh mẽ cho nàng ta một liều thuốc đau mắt.

Tiêu Đạc nhíu mày, "Tương thị còn trẻ không hiểu chuyện, đừng để ý đến nàng ta, sau này ta sẽ thay nàng giáo huấn Tương thị thật tốt." Sau đó lại hôn lên môi nàng, cười nói: "Kiều Kiều hiểu chuyện nhất, biết không nên tức giận sẽ không tức giận." Nghĩ nghĩ, "Khi trở về ta kêu người làm bộ trang sức bảo thạch cho nàng, thế nào?"

Có thứ tốt không cần thì phí! Tuy rằng Phượng Loan nhiều tiền hơn, tuyệt đối sẽ không chê bạc đưa tới tận tay nha.

Hơn nữa, lúc tâm tình nam nhân đang tốt muốn tặng đồ, nếu ra sức khước từ, phá đi hưng trí, lần tới người ta khẳng định sẽ không tự nguyện tặng cho. Quan trọng là, vì sao không cần? Thừa lúc này liền nũng nịu nói: "Nói rồi đó nha, là một bộ, cũng không phải chỉ một cây trâm cài là có thể xong đâu."

Tiêu Đạc còn không keo kiệt với cơ thiếp đến mức này, nam nhân sao, đừng nói cho đồ phải tốt, cho dù là đang túng quẫn, cũng không có sau khi đã đáp ứng rồi còn tiếp tục trả giá, nên sảng khoái nói: "Được, chúng ta quyết như vậy."

Hai người tán gẫu đến lúc này, chàng chàng nàng nàng, nếu không tiến thêm một bước đến chuyện ân ái, thì không thể nào nói nổi.

---- đem hôm qua đang làm việc thì bị cắt ngang.

Khoan hãy nói, đêm qua giai đoạn trước Đoan Vương Điện hạ chuẩn bị rất thành công. Lúc này không..., Kiều Kiều không kêu đau đớn, chính hắn ra ra vào vào cũng thuận lợi hơn, vả lại Phượng Loan hiểu rõ hắn khi ở trên giường. Trên phương diện hoan hảo, có mẫu thân chỉ điểm, cá nước gặp nhau miễn bàn đến có bao nhiêu hài hòa.

"Kiều Kiều." Đoan Vương Điện hạ khàn giọng thở gấp, "Thả lỏng, thả lỏng, đừng kẹp chặt quá..."

"... ..."

Hắn ôn nhu dỗ dành nàng, nhẹ nhàng xoa nắn nàng, "Đừng nóng vội..., chờ nhiều nước hơn, chúng ta có thời gian cả đêm từ từ làm."

"A..."

"Bây giờ được rồi." Hai tay hắn ổn định thân thể nàng, bắt đầu dùng sức tiến công.

Một lát sau, lại qua một hồi lâu, nàng nằm dưới thân thể cường trán nức nở nghẹn ngào, "Ô ô, đủ rồi." Giọng nói mảnh mai vừa như chim hoàng oanh, vừa như tiếng con mèo cái nhỏ động tình dưới ánh mặt trời, "Ô ô..., Lục Lang, chàng nhẹ chút, chàng, chàng sắp đụng hư ta rồi."

Hai người điên loan đảo phượng, hô mưa gọi gió, khiến giường "cót két" rung động, trên chăn gấm nhũ đỏ, trên khăn trải giường, không chỉ nhiều nếp nhăn, còn đâu đâu cũng có từng mảng lấm tấm dấu vết.

Bên trong màn, thì đậm đặc hương vị hoa hạt dẻ.

"Bùm", hai người quay cuồng kịch liệt, bọc chăn từ trên giường rơi xuống đất.

Phượng Loan "gào khóc" kêu đau, lấy tay đấm hắn, "Đau quá đi! Dưới đất lại cưng cứng, ta không cần..., nhanh ôm ta lên đi, chàng thật là..." Nàng lăn tới lăn lui, không muốn, "Ôm ta lên đi."

"Ha ha, nàng thật yếu ớt." Đoan Vương Điện hạ không ngần ngại chút nào, rất là hưng trí, tùy tay kéo kéo chăn, sau đó ôm nàng lên người mình, "Nàng ở bên trên sẽ không bị cộm nữa." Hai cánh tay hắn trầm ổn hữu lực, nắm eo nhỏ của nàng, làm cho nàng dựa theo tiết tấu bản thân mình chuyển động, "Kiều Kiều, cứ như vậy đừng có ngừng..."

Hình ảnh trước mắt, chính là núi non ba đào, cảnh xuân tươi đẹp, tất cả đều nhìn không xót.

Một lát sau, Đoan Vương Điện hạ còn cảm thấy không đủ lực.

Nghiêng người, đem Tiểu Kiều Kiều mềm mại đặt dưới thân, hung hăng khi dễ nàng.

******

Sáng ngày kế, Phượng Loan chỉ cảm thấy xương cốt cả người đau mỏi tan vỡ, đầu ngón tay đều không muốn nhúc nhích.

Đám người Bảo Châu tiến vào thu dọn chăn giường, nhìn một phòng hỗn độn, cả giường vô cùng thê thảm, gương mặt đỏ lên, chạy nhanh tới thay đổi chăn và đệm giường xong, một đám đi ra ngoài giống như chạy trốn.

Khương ma ma bưng canh tiến vào, hầu hạ nàng súc miệng trước, sau đó đưa canh tới, tinh tế nói: "Không vội, Vương Gia tự đi Uy Nhuy Đường trước rồi. Căn dặn để Trắc phi nghỉ ngơi, hắn và Vương Phi thương nghị chính sự, hôm nay Trắc phi không cần đi, chỉ cẩn ở trong phòng nghỉ ngơi là được."

Phượng Loan cầm lấy bát sứ trắng đựng canh ngọt, uống hai ngụm, trong dạ dày liền thấy ấm áp thoải mái hơn nhiều.

Suy nghĩ tới, Tiêu Đạc là muốn thương nghị cùng Đoan Vương phi đi kiểm chứng chuyện bà tử, nhân tiện xin cho mình một cái ân huệ, được nghỉ hôm nay, khóe miệng hơi vểnh lên, thật đúng là phù hợp với tính tình cẩn thận của hắn.

Thôi, bản thân mình cũng không muốn lẫn lộn vào chuyện này.

Chuyện làm bẩn tay, có Tiêu Đạc đi làm, bản thân mình vui vẻ ở một bên làm người yên lặng tự tại là được.

"Ma ma, ta còn muốn uống thêm một chén." Cả người Phượng Loan ê ẩm, nằm trên gối mềm giống như không có xương cốt, không muốn động đậy, nhớ lại hôm qua điên cuồng đến nửa đêm, không khỏi cười nhạo, người nam nhân này thật đúng là có đủ tinh thần! Sáng sớm, hắn cũng không ngại đau thắt lưng, vô cùng khẩn cấp điều tra chính sự rồi.

Uống xong hai chán canh bổ. Sau khi uống canh bổ, Khương ma ma lại đây kiểm tra, khụ khục..., vén y phục kiểm tra thân thể, cẩn thận liếc nhìn, mỉm cười nói: "Hoàn hảo, không coi là nhiều." Chỉ là ở cổ, trước ngực có vài vết đỏ, cái này tránh không khỏi, nhưng ở chỗ khác thì trắng như tuyết, đáng thương đêm qua Đoan Vương Điện hạ là có thương tiếc.

Phượng Loan mắc cỡ giật chăn lại, gắt giọng: "Ai nha, ma ma đừng nhìn nữa."

Khương ma ma cười nói: "Từ nhỏ lão nô đã chăm sóc cho người, mới trước đây còn giúp người tắm rửa, có cái gì mà mắc cỡ? Ma ma cũng là lo lắng tuổi người còn nhỏ, sợ Vương Gia không biết nặng nhẹ, lại làm người bị thương." Hài lòng gật đầu, "Tốt lắm, Vương Gia là người thương hương tiếc ngọc."

Hắn mà thương hương tiếc ngọc? Hôm qua hắn đến nửa đêm cũng chưa chịu yên tĩnh.

Phượng Loan hơi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Phía dưới có hơi không thoải mái, mẫu thân cho ta thuốc mỡ đâu? Đem ra đây đi." Thoa vào cho dịu lại tốt hơn, chứ không nóng rát khó chịu lắm.

Khương ma ma ngẩn ra, sau đó nói: "Đúng vậy, hôm qua thời gian hơi dài."

"Ma ma!" Phượng Loan la lên oán trách.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Loan thẹn thùng rồi." Khương ma ma cười tủm tỉm, trìu mến nhìn tim gan của mình, yêu thương nàng vô cùng, còn nhiều hơn so với con gái ruột, "Phải đi lấy thuốc mỡ cho người đây."

Đương nhiên Phượng Loan biết nhũ mẫu yêu thương mình, chỉ tỏ ra bộ dáng cô gái ngoan ngoãn, nằm chờ.

Chỗ kia tự mình không thoa thuốc mỡ cho tốt được, hơn nữa Khương ma ma cứ kiên trì muốn xem, chờ thuốc mỡ được đem tới, chỉ phải cho xem, cũng dọa bà nhảy dựng, "Ôi, lão nô đã nói đêm qua thời gian quá dài, nhìn xem, sưng đỏ lên hết tồi."

"Để ta tự mình thoa!" Phượng Loan một tay cướp lấy thuốc mỡ, một tay quấn lấy chăn.

Khương ma ma suy nghĩ, nghiêm mặt nói: "Không được, tuổi người còn nhỏ, không chịu nổi hành hạ như thế mỗi ngày. Lần sau Vương Gia lại đây, thờì gian quá dài, lão nô ở ngay bên ngoài kêu lên để cắt đứt mới được."

Phượng Loan "xuy" cười, "Ma ma cứ nói ngốc, Vương Gia cũng không phải chỉ có một mình ta, sao hắn có thể mỗi ngày đều đến chỗ ta? Coi như chia đều, trong một tháng cùng lắm có thể tới tới đây sáu, bảy lần thôi."

"Cũng đúng." Vẻ mặt Khương ma ma ảm đạm đi, bất quá lại nói thầm, "Dù sao tiểu thư so với người khác cũng nhiều hơn vài lần."

Phượng Loan nhếch khóe miệng, "Ai biết được."

******

Bên trong Uy Nhuy Đường, không khí vô cùng nghiêm túc ngưng trọng.

Tiêu Đạc đem sự tình tỉ mỉ nói ra, dựa theo yêu cầu của Phượng Loan, không đề cập tới nàng, sau đó nói: "Ta lại đây nói cho ngươi, chính là muốn trong lòng ngươi hiểu được, về sau đề phòng một chút." Không khỏi có vài phần trách cứ, nhưng không tiện nói Vương Phi, quay đầu răn dạy Mục ma ma, "Nhà bếp nhỏ trong Uy Nhuy Đường, ngay dưới mí mắt của ngươi, không chịu cho người chăm chú trông coi cẩn thận, để kẻ xấu lẫn vào mà không biết!"

Mục ma ma vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ biết sai, nô tỳ nhất định tra cho rõ."

Trong lòng kêu khổ, tâm người cách cái bụng, bản thân mình chỉ có thể lo đồ ăn trong Uy Nhuy Đường không có vấn đề, sao có thể quản được có một bà tử sinh ra ác ý, sẽ đi hất dầu hại Vương Phi? Làm sao mình có thể quản chứ? Nhưng ngoài miệng không dám nói gì.

Nội tâm Đoan Vương phi cuồn cuộn bất định, sau một lúc lâu mới nói: "Thật đúng là, ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới cướp nhà khó phòng."

"Được rồi, ngươi đang dưỡng bệnh cũng đừng lo lắng quá mức." Tiêu Đạc vẫn hi vọng chính thê dưỡng thân thể cho tốt, nàng bị bệnh, hậu viện sẽ loạn, nếu nàng thật sự mất đi, thì chờ đợi ở đó sẽ là một trận nhiễu loạn lớn hơn. Cầm tay nàng, "Hiện tại quan trọng nhất là ngươi dưỡng cho tốt thân thể, cái khác, có bọn hạ nhân đi quản lý là được rồi."

Đoan Vương phi mỉm cười nói: "Dạ, đa tạ Vương Gia chăm sóc."

"Ta đi xem con." Tiêu Đạc đứng dậy.

Chờ hắn đi rồi, ánh mắt Đoan Vương phi lạnh lùng nhìn về phía Mục ma ma, lành lạnh nói: "Tuy nói Vương Gia đến tra, nhưng nếu cái gì cũng chờ Vương Gia, chẳng lẽ chúng ta chỉ ngồi không hay sao? Huống hồ chuyện hậu viện, vốn là chỗ bên trong ta cần phải để ý, há có thể mọi chuyện đều phiền tới Vương Gia? Ngươi mau chóng điều tra rõ ràng chuyện này đi!"

Mục ma ma cắn răng tức giận nói: "Vương Phi nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định đem người sau lưng bắt tới, những kẻ xấu xa lòng dạ thâm độc này đó, nhất định sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết, không dám tiếp tục phạm tội!"

Đáng tiếc sự tình cũng không thuận lợi.