(Thịt chấm mút thôi)

Tiêu Đạc cũng không có thất thần lâu lắm.

Tính tình của hắn, bất luận có gay go đến mức nào, cũng sẽ không buông tha đơn giản như vậy! Hiện tại nhất định là muốn cố gắng trị liệu cho Vương Phi, trị liệu thật tốt, đương nhiên cũng thật vui vẻ, nếu thật sự không thể giữ được mạng của Vương Phi, bệnh tật vài năm rồi mất đi, đó là ý trời sức người không thể vãn hồi, không cần hối hận.

Để tay lên ngực tự hỏi, từ khi Mục thị gả vào Vương phủ, hắn không có chỗ nào có lỗi với nàng, cho dù tương lai muốn kế thất phù chính, Mục gia cũng không kiếm được sai lầm gì. Hơn nữa, Vương Phi còn lưu lại con trai trưởng, chẳng lẽ Mục gia sẽ không bận tâm? Dám cùng mình đối nghịch hay sao? Bọn họ phá bỏ bục đài của mình lại có lợi ích gì? Bất quá là nhiều nhất cảm thấy oán giận thôi.

Mà trước mắt, mặc kệ Phượng Loan có trở thành kế phi hay không, nàng đều là thiên kim phủ Phụng Quốc Công, đại biểu cho Phượng gia, bản thân mình muốn lên tinh thần, sủng ái nàng thật tốt. Mặc kệ tương lai nàng là sủng phi, hay kế thất, đều giống nhau, cũng phải để Phượng gia cảm nhận được thành ý của mình.

Về phần tương lai nếu thật sự đi đến bước kia, mâu thuẫn giữa kế thê và Trường Tử, thì cho đến thôn trang, sống ở đấy, đến lúc đó là có biện pháp giải quyết rồi.

Tính tình Tiêu Đạc không phải cái loại đau thương bi quan, rất nhanh đã nghĩ rõ ràng.

Cúi đầu liền thấy, hoa hồng có gai giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, không khỏi nở nụ cười, "Tuy rằng ngươi tùy hứng, cũng vẫn xem như có vài phần tinh mắt." Cái loại không nhìn sắc mặt nam nhân, ngu si ra sức làm nũng, khóc lóc sướt mướt, là làm cho người ta phiền chán nhất.

Kiều Kiều nhà mình rất tốt, cảm thấy lúc nào nên biết náo động thì ồn ào, biết nên ngoan thì ngoan.

"Kiều Kiều tốt." Trong lòng Tiêu Đạc động tình, bế giai nhân trong lòng lên, đi đến trên giường, đè lên không chút khách khí. Khụ khục...... Đoan Vương Điện hạ đã nhịn một tháng, hưng trí cao nhiều hơn bình thường, liền động tay động chân, sờ soạng từ trên xuống dưới.

Ôi? Phượng Loan bị hắn hôn đến thở không nổi, chuyện này..., nam nhân vui buồn thay đổi cũng quá nhanh đi? Mới một phút trước còn buồn phiền lo lắng, một giây sau, trở nên như thế này, hưng trí bừng bừng.

"A..." Nàng cố gắng xoay đầu, thừa dịp có khoảng cách, nhanh chóng hô hấp từng ngụm từng ngụm, "Vương Gia, người...ta không thở nổi." Lời còn chưa dứt, vạt áo trước ngực đã sắp bị kéo xuống, "Ôi? Này..."

Nơi đó chợt lạnh, sau liền cảm thấy ấm áp ẩm ướt bao quanh.

Tiêu Đạc vùi đầu vào mút. Qua một lát, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa, thở dốc nói: "Từ lúc mới vào phủ ngươi đã nhiều lần làm loạn, bận rộn mất nửa năm, hôm nay..., bổn vương sẽ không dễ tha cho ngươi đâu!"

Phượng Loan một mặt thở dốc, một mặt cảm thấy âm thầm kêu khổ.

Vì sao phải ở ngay lúc hắn nhịn cả thời gian một tháng, mà đến làm việc này? Sức lực của Đoan Vương Điện hạ rất dai dẳng, đời trước đã nhận thức đầy đủ, giờ trước mắt..., bản thân mình tuổi còn nhỏ lại là đêm đầu tiên, không khỏi thấy thấp thỏm.

"Vương Gia." Nàng khẩn trương, cầu khẩn nói: "Ta, từ nhỏ ta đã sợ đau..."

"Hả?" Tiêu Đạc nhíu mày, thế này mới nhớ tới vấn đề lần đầu tiên của nữ nhân.

Không khỏi hơi trầm mặt, rầu rĩ nói: "Ngươi nói mà không thấy ngại à? Nếu không phải trước kia ngươi rơi xuống nước, làm sao kéo dài tới hôm nay?" Nhưng thiên kim Phượng gia không phải Miêu thị, Ngụy thị, có thể tùy tiện làm, gẫm đạp. Huống hồ Kiều Kiều vừa ngoan vừa ngọt, dù sao cũng có chút không đành lòng, cho nên dụ dỗ nói: "Đừng sợ, một lát ta sẽ nhẹ một chút."

Tin ngươi mới là lạ?!

Phượng Loan muốn phỉ nhổ, nhẹ chút? Nhẹ chút thì mình làm sao mà chảy máu? Hơn nữa, cũng không tin thời điểm Đoan Vương Điện hạ làm chuyện đó, còn có thể nhẹ chút, cũng không phải đứa nhỏ ăn kẹo đường trong năm mới, để lên miệng từ từ liếm, chậm rãi mút, đến lúc đó khẳng định không đơn giản rồi.

Ôi! Thôi, tối nay coi như bị tra tấn là được.

Phượng Loan khép mắt lại, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Tiêu Đạc liếc nhìn nhíu mày, "Bộ dáng của ngươi đây là sao?" Giống như lập tức liền muốn lên đoạn đầu đài vậy, hưng trí nhất thời giảm xuống, hai phần, không vui nói: "Được rồi, bổn vương còn có thể chà đạp ngươi sao?" Đè ép dục niệm trong thân thể. Suy nghĩ, nằm nghiêng xuống bên cạnh, "Đến đây, trước hết để cho ngươi thích ứng một chút."

Hắn tìm xuống dưới, bắt đầu vận dụng kỹ thuật ngón tay không quá thành thạo.

Không trách hắn được, trước kia căn bản cũng không cần luyện cái này, dù sao ở chỗ Đoan Vương phi là tôn trọng giải quyết việc chung, còn Miêu phu nhân và Ngụy thị, không phải tùy theo tính tình à, muốn làm sao thì làm vậy, chỉ để ý bản thân mình sảng khoái là được.

Bất quá, khụ khục..., ở phương diện này Đoan Vương Điện hạ vẫn rất có thiên phú.

"Như vậy? Nhẹ một chút hay mạnh một chút?"

"Ngươi không cần nói chuyện, chờ sau đó nhiều nước hơn, ta đi vào, ngươi sẽ không quá khó chịu."

Mặt của Phượng Loan đã đỏ như máu, xấu hổ đến không mở mắt nổi, nhưng mấy câu nói của mẫu thân, "Không bằng thông minh một chút, hắn vui sướng, ngươi cũng vui vẻ..." Dù sao đưa đầu hay rụt đầu đều là một đao, ăn khổ làm gì? Nếu hắn nhịn được để săn sóc mình trước, vậy thì, vậy thì hưởng thụ cho tốt đi.

"Ừm." Giọng nói của nàng nhỏ như muỗi, "Nhẹ một chút, ừ, lại xuống phía dưới một chút, ôi..." Trong thân thể có một trận điện lưu xuất hiện, cả người nhất thời căng ra đến mức chặt chẽ, nói không ra lời.

Cái này không cần nàng nói chuyện, Tiêu Đạc cũng biết động tác tay của mình và khí lực dùng đúng rồi.

[Bắt đầu từ lúc này Skinny Cat đổi xưng hô cho 2 người này thành 'chàng' và 'nàng' nha, vì sau đây hai người cũng có 'nick name' cho riêng đối phương, mở đầu cho mối quan hệ của hai nhân vật nam nữ 9 bước xa thêm một bước.]

"Kiều Kiều..." Hắn nhìn bộ dáng này của nàng bị bức đến thần hồn điên đảo, chuyện. Dục vọng càng tăng lên, lúc này cúi người cúi đầu, thăm dò cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, ở nơi trơn tru mềm mại không ngừng truy đuổi, "Kiều Kiều, Kiều Kiều..., đã tới chưa?"

Phượng Loan làm sao còn nói ra được?

Một lát sau, một chỗ trong thân thể liền bừng nở rộ sáng rực.

Gương mặt nàng đỏ hồng nhẹ thở dốc, sắc xuân nhíu mày, mắt như thu thủy, mơ màng mông lung, trên da thịt tuyết trắng hơi ửng hồng, cả người cong lên.

Tiêu Đạc mê đắm bộ dáng nở rộ thít chặt này của nàng, hôn lấy hôn để, "Ngoan, nhịn một chút."

Ngón tay của hắn đi vào trong chỗ sâu tìm kiếm, sau đó theo ấm áp trơn trợt, trên tay hung hăng dùng sức phá đi tầng lá mỏng kia, ngay sau đó, liền nghe một tiếng kêu đau đớn mềm mại đáng yêu, "A! Đau..."

Nếu bản thân Tiêu Đạc vận động, ngay lúc này, khẳng định không dừng lại được.

Có điều là ngón tay, đương nhiên có thể tự nhiên ra vào.

"Không có việc gì, không có việc gì rồi." Hắn một mặt ôm chặt nàng, một mặt hôn môi nàng, dỗ dành nàng, "Nhịn một chút, lập tức sẽ không đau nữa." Sau đó nghĩ nghĩ, chín mươi chín bước mình cũng đợi được, huống chi lúc này, dùng chăn quấn lấy nàng ôm xuống giường, "Đi tắm nước nóng trước, chờ một chút, dù sao canh giờ vẫn còn sớm."

Nước ấm đã có sẵn, hai người từ giường. Chuyển dời đến phòng tắm bên cạnh.

Phượng Loan ngâm trong nước ấm, hơn nữa không có tiếp tục làm cá. Trong nước thoải mái, đau đớn nhất thời giảm đi không ít, qua hơi nước nhìn người kia, ---- cho dù trong lòng hận hắn, dù biết hắn vì thân phận của mình mới săn sóc như thế, cũng mặc kệ săn sóc vì nguyên nhân gì, tóm lại đều là săn sóc.

"Lục Lang..." Nàng mang theo ba phần mềm lòng, bảy phần diễn trò, kêu ra xưng hô thân mật mà kiếp trước dùng khi hoan hảo, tay bắt lấy cánh tay hắn, ngước lên một đôi mắt ngập nước sáng long lanh, "Chàng đối xử thật tốt." Giọng nói mềm mại đáng yêu giống như mật ngọt, "Ta..., ta cũng sẽ đối đãi thật tốt với chàng."

Tiêu Đạc nghe vậy ngẩn ra.

Lục Lang? Trừ bỏ lúc còn nhỏ, mẫu phi kêu mình như vậy, ngoài ra không có người nào khác.

Nhớ rõ lúc sáu tuổi, ngày đầu tiên đi học, mẫu phi trịnh trọng nói: "Ngươi đã đi học, sau này nghiên cứu học vấn, mở mang hiểu biết, không còn là tuổi tùy hứng hồ nháo." Bà thay đổi ôn nhu từ ái trước đó, trở nên nghiêm túc, "Mọi thời khắc ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Lục hoàng tử, tuyệt đối không thể để mất thể diện trước mặt các huynh đệ!"

Từ đó về sau, mẫu thân cũng chỉ gọi mình là "Lão Lục".

Giống như đối với bà mà nói, mình đã lớn, không còn là đứa nhỏ nữa, mà là trở thành Lục hoàng tử đem đến vẻ vang, mang tới vinh dự cho bà, là chỗ cho bà dựa vào ở trong hậu cung. Đã nhiều năm như vậy, mình sớm đã có thói quen tự chống chọi, gặp nạn thì tự mình ngăn chặn, thay mẫu phi và thê nhi không ngừng kiếm thể diện, kiếm quang vinh, làm một Đoan Vương không có nửa phần sai lầm!

Sớm đã quên, còn có người khác có thể thương yêu mình.

Ở chỗ mềm mại nhất, bị đụng vào..., mới khiến người ta có một loại cảm xúc không giống bình thường.

Tiêu Đạc tiến đến gần hơn, xuyên thấu qua hơi nước mông lung, xuyên thấu qua thân phận Phượng Loan và dung nhan tuyệt sắc, lần đầu tiên dịu dàng nhìn nàng. Hắn đưa tay ra, sờ vào gương mặt trơn bóng phấn nộn của nàng, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì, hồi lâu mới nói: "Ừa, ta chờ nàng."

---- xem như chấp nhận xưng hô vừa rồi của nàng.

Mà giờ khắc này, trong lòng Phượng Loan cảm xúc, tuyệt đối nhiều hơn so với Đoan Vương Điện hạ.

Trong kiếp trước, lúc mình có thai, muốn được yêu thương nhiều hơn, sốt sắng hỏi hắn, "Trước đây Hoàng Thượng có nhũ danh sao? Giống như ta vậy, từ nhỏ mẫu thân đều gọi ta là Tiểu Loan."

Hắn ngẩn ra, sau đó cười nhạt, "Lục Lang."

"Vậy về sau Hoàng Thượng gọi ta là Tiểu Loan, ta cũng có thể..., gọi Lục Lang không?"

"Lục Lang?" Trong tròng mắt đen nhánh của hắn dày đặc sương mù, lúc đó đã là mười năm sau, Hoàng Đế Tiêu Đạc đã ba mươi bốn tuổi, so với hiện tại lạnh lùng hơn càng không dễ dàng hòa tan. Đối mặt với bản thân mình đưa ra vấn đề không biết sợ hãi, khóe miệng tươi cười lành lạnh, lười biếng nói: "Tùy ngươi..., cũng được."

Khi đó bản thân mình, nghe không ra sự trào phúng và chán ghét trong giọng nói của hắn, chỉ biết lòng tràn đầy vui mừng, cho là hắn đối với mình không giống người khác, nên mới đặc biệt cho phép xưng hô như vậy.

Chưa hề nghĩ tới, kỳ thật căn bản người ta chính là chẳng hề để ý, không sao cả.

Đến khi nằm thấy giấc mộng kia, trong mộng mình kìm lòng không đậu gọi hắn "Lục Lang", lại thấy rõ sự lạnh lùng của hắn, mới hiểu được mình kiếp trước có bao nhiêu ngu ngốc. Bởi vì toàn bộ Phượng gia cũng đã bị giết, bởi vì thân nhân lưu đày chết hết, cho nên dù mình chỉ có một chút ấm áp, đều liều mạng bắt lấy không thôi!

Nhưng, đã bắt lộn người.

"Tắm xong chưa?" Tiêu Đạc ngại phiền toái mùa đông cởi ra mặc vào quần áo, nên không có tắm, đợi trong chốc lát, cảm thấy Kiều Kiều hẳn là ngâm đủ, "Phía dưới còn đau không?" Trong giọng nói của hắn, tình cảm dịu dàng thật lòng hơn so với trước đó, "Không đau thì chúng ta đi ngủ thôi."

"Ừm, ra ngoài." Phượng Loan chuẩn bị kêu người tiến vào hầu hạ mình.

Nào có biết nàng còn chưa kêu, giọng nói Khương ma ma ở ngoài cửa vang lên, mang theo lo lắng, "Vương Gia! Người bên Uy Nhuy Đường mới vừa tới, nói là..., nói là tiểu Quận Vương bị ói."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bề ngoài nóng nảy, nhịn ăn mặn mới ăn ngon, hôm nay khẳng định ăn xong ~ bằng không chẳng có chỗ mở rộng nội dung vở kịch, sẽ chứa quá nhiều mỡ ~