Con Dâu Hoàng Gia

Chương 47: Vương Phi muốn sinh

Còn dư lại vài xấp vải, toàn màu sắc đậm hoặc sắc trắng.

Miêu phu nhân lấy mấy xấp vải sắc trắng trong thuần khiết, cười mỉm nói: "Thiếp thân mặc màu trắng tốt hơn, Vương Gia chê ta không đủ trắng, luôn nói những sắc màu hoa, ta mặc lên người ngay cả dung mạo đều là hoa." Nàng tự giễu, "Thôi, vẫn là thành thật trang điểm sạch sẽ một chút."

Phượng Loan xem lại những xấp vải mình chọn, sờ lên xấp vải màu hoa hồng tím này rồi nhìn kỹ, sau nũng nịu oán giận, "Loại vải thu đông chính là điểm này không được, màu sắc khá đậm, làm cho người ta có vẻ già dặn."

"Ôi! Miêu phu nhân cười nói: "Lời này của Phượng Trắc phi là chọc cười mọi người rồi đấy."

Đoan Vương phi hé miệng cười cười, không nói gì.

Miêu phu nhân cũng là một người ba hoa, cười nói: "Phượng Trắc phi trẻ tuổi, xinh đẹp, đừng nói màu hoa hồng tím, cho dù màu đậm hơn, mặc lên người cũng không có vẻ người lớn." Đem mình ra ví dụ, "Không giống như ta, đã kém vẻ ung dung lộng lẫy của Vương Phi nương nương, còn so với tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp thì kém hơn hai vị Trắc phi, khó trách Vương Gia không thường đi tới chỗ của ta."

Phượng Loan mỉm cười nhìn nàng, xác thực làn da không được xem rất trắng nõn, nhưng sạch sẽ, bộ dáng tiểu cô nương ổn thỏa, tuyệt đối không tệ như nàng ta nói. Đặc biệt ăn mặc của nàng ta hoàn toàn thanh lịch, trang điểm lưu loát, trong số cơ thiếp trong Vương phủ, tựa như một cành liễu mềm mại giữa muôn hoa khoe màu đua sắc, có một phong vị đặc biệt tươi mát.

Lại có bản lĩnh tự châm chọc mình, cái gọi là yếu thế.

Miêu phu nhân chính là có năng lực này, gặp người luôn cười, gặp người liền khen, luôn nói bản thân mình không tốt, đưa người khác lên cao, cho dù không phải rất thích nàng, cũng không có cách nào chán ghét.

So sánh ra, Ngụy thị có vẻ thành thật ngây ngốc, không thích nói chuyện.

Tương thị sao? Hiện nay vẫn chỉ là tính trẻ con.

Vừa rồi chẳng qua bị mình đâm chọc vài câu, trên mặt nàng ta liền không nhịn được. Ở kiếp trước, dưới gối Đoan Vương phi không con, Ngụy thị có con nhưng xuất thân thấp hèn, Miêu phu nhân sinh được nữ nhi, bản thân mình mang thai còn chưa kịp sinh ra, tính tới tính lui, thì Tương Trắc Phi nở mày nở mặt nhất.

Khi đó, nàng ta thật sự rất đắc ý kiêu ngạo.

"Được rồi." Đoan Vương phi như thường lệ kết thúc, mỉm cười nói: "Buổi chiều sẽ có thợ thêu đến đo thước tấc." Nhìn Miêu phu nhân, "Sao ngươi chẳng thay đổi gì, kỳ thật số đo của năm trước cũng không cần sửa." Lại nhìn một chút qua Phượng Loan và Tương Trắc Phi, "Hai người các ngươi thì cao hơn, đồ mùa đông phải sửa lại rồi."

Miêu phu nhân đứng bên người Phượng Loan, so đo, hứng thú cười nói: "Ôi, chờ qua năm nay, chỉ sợ Phượng Trắc phi sẽ cao hơn thiếp thân. Ai..." Nàng thở dài, có da có thịt, "Bộ dạng của thiếp thân vốn không được thu hút, vóc dáng lại nhỏ, sau này thời điểm náo nhiệt sẽ bị lọt thỏm trong đám người, chỉ sợ Vương Gia nhìn không thích."

Phượng Loan 'xì' cười, "Sợ cái gì? Khéo léo mới tốt, làm túi thơm cho Vương Gia đeo bên người mỗi ngày."

Bộ dáng vẻ mặt Miêu phu nhân phát sầu, "Vậy cũng không đủ." Bóp bóp hông của mình, lại xoa bóp cánh tay, vẻ mặt thành thật nói: "Sớm biết như thế, năm đó mẹ ta nên sinh ta trễ hơn một chút."

"Hai người các ngươi nha." Đoan Vương phi trang trọng trầm ổn, cũng không nhịn được bị chọc cho bật cười, "Trước kia chỉ có mỗi Miêu phu nhân ba hoa, hiện tại lại thêm Tiểu Loan, hai người tụ lại một chỗ, cũng không cần đến người kể chuyện.

Phượng Loan đưa tay lên miệng, nói: "Biểu tỷ còn không mau khen thưởng một chút?"

Chọc cho một phòng người đều nở nụ cười.

Tương Trắc Phi bĩu môi, thực ghê tởm, hai con khỉ nhỏ diễn trò lấy lòng Vương Phi nương nương. Bởi vì không thấy hứng thú, không khỏi cảm thấy chán chết, nhẫn nại ngồi, cũng may không lâu sau Vương Phi cho lui xuống hết.

Trở lại Bích Tình Hàm Yên Quán, nàng dừng chân lại, nhịn không được nhìn thoáng qua hướng Ám Hương trai.

Phi! Ngụy thị cũng dám làm bộ làm tịch rồi.

Kỳ thật Tương Trắc Phi nghĩ oan cho Ngụy thị, người ta không phải làm bộ làm tịch, mà là thật sự thật sự không xuống giường được, nhịn của nửa buổi sáng miễn cưỡng có thể bước xuống, nhưng trên cổ, trên cổ tay, vẫn còn loang lổ nhiều vết xanh tím ứ đọng. Cái dạng này, làm sao dám đi qua Uy Nhuy Đường thỉnh an? Để người khác nhìn thấy, đây không phải là không có việc gì, mà đi tìm việc sao?

Vương Phi nương nương tự giữ thân phận, có thể sẽ không so đo, không chừng còn có thể thưởng một, hai miếng thuốc dán.

Nhưng Phượng Trắc phi tướng mạo xinh đẹp hết sức lông bông, Tương Trắc Phi ỷ vào thân phận thân thích kiêu ngạo, Miêu phu nhân lại có cái miệng lợi hại, bị ba người đó liếc nhìn, bản thân mình làm sao có thể lấy một địch ba? Còn không phải tự bôi xấu sao.

Ngụy thị thật sự là không có cách nào, mới kiên trì, giả bộ cáo bệnh.

Hôm qua Vương Gia uống rượu, đặc biệt cao hứng, từ trên giường. Ép buộc đến trên bàn, lại tới sàn nhà, nghiêng ngả trái phải, hông của mình muốn gãy luôn, thế mà Vương Gia vẫn không chịu phóng ra.

Sau đó khó khăn lắm hắn mới xong, không biết làm sao mà nín nhịn đến kỳ quái thế!

Bản thân mình nhịn không được thấy hơi hoài nghi, chuyện này Vương Gia..., có phải uống thuốc hay không? Phía trước phía sau, nghỉ ngơi chì một chút, rồi giày vò mình đến nửa đêm, nhưng lại nhẫn tâm, khiến trên người mình hết xanh, đến đỏ, vừa chua xót vừa đau, thời điểm sáng sớm căn bản không xuống giường được.

Nha hoàn Trầm Hương cầm thuốc mỡ tới, sắc mặt đỏ bừng, "Chủ tử, bôi một chút thuốc mỡ đi."

Ngụy thị thở dài, cởi y phục, trên người lộ ra loang lổ một số vết ứ đọng gần như rất dữ tợn.

Trầm Hương nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ hãi, "Chuyện này..." Thật cẩn thận bôi thuốc mỡ, lại nhớ tới tiếng kêu thảm thiết ở nửa đêm hôm qua của Ngụy thị, không khỏi rùng mình, "Vương Gia hắn, thật sự là quá nhẫn tâm."

"Nói bậy gì đó?" Ánh mắt Ngụy thị sắc bén mãnh liệt quay đầu, khiển trách: "Sau này ta còn nghe được những lời như vậy, chỉ cần là nửa chữ, cũng sẽ kêu người ném ngươi vào bãi tha ma!"

Trầm Hương vội vàng quỳ xuống, gấp gáp nói: "Nô tỳ không dám, không dám."

Ngụy thị im lặng trong chớp mắt, chậm rãi thu hồi sắc bén trên mặt, lạnh lùng nói: "Đứng lên đi." sau đó tự giễu, "Bất quá ta chỉ là nửa chủ tử, nửa nô tỳ, không đảm đương nổi cái quỳ của ngươi." Phất tay áo, ý bảo Trầm Hương không cần phân biệt, còn thật sự nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta."

Cả người Trầm Hương nằm sát xuống đất, liên tục gật đầu, "Nô tỳ hiểu rồi."

"Trong Vương phủ này." Ngụy thị chậm rãi nói: "Ta không có dung mạo, cũng không có gia thế kiêu ngạo, danh phận lại là thấp nhất, cho nên..." Nàng nhếch miệng cười cười, "Chỉ có thể làm những chuyện người khác không nguyện làm, cũng không chịu làm, tùy theo tính tình Vương Gia, ta mới có thể có một nơi sống yên ổn."

Vị kia chính là chỉ điểm cho mình như vậy, bản thân mình nghe xong, làm theo, hiệu quả thật không tệ.

******

"Vương Phi nương nương, chuyện hôm đó là như vậy, cũng không sai biệt lắm." Mục ma ma không dám giấu diếm, đem chuyện Vương Gia giành vinh quang mặt mũi cho Phượng Nhị phu nhân như thế nào, sau đó Túc vương phi làm sao ồn ào, Vương Gia làm chỗ dựa cho Phương Trắc phi ra sao, tất cả đều tỉ mỉ nói xong.

Đoan Vương phi mệt mỏi dựa vào gối đầu, yên lặng thật lâu.

Mục ma ma nói: "Túc vương phi thật đúng là hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì."

"Được rồi, ngươi đừng nói sang chuyện khác." Khóe miệng Đoan Vương phi hơi vểnh lên, không có hứng thú đến chuyện Túc vương phi và Trinh Nương, chỉ chú ý đến trượng phu và biểu muội, nàng mỉm cười u oán, "Ta gả cho Vương Gia chừng mười năm, lại không biết, Vương Gia còn có nhiều trò hề làm người vui vẻ như vậy."

Cho Chân thị mấy ngàn lượng bạc vẫn không tính là đau lòng, nhưng trượng phu lại dùng ốc tử đại, lấy lòng hơn một nửa nữ quyến công khanh quyền quý trong Kinh Thành, đem tới vinh quang mặt mũi cho Chân thị, thực sự là..., khiến trong lòng mình cảm thấy khó chịu.

Thời điểm sinh thần của mẫu thân mình, bất quá trượng phu chỉ nói một câu, "Nhớ chuẩn bị cho Mục phu nhân một phần hậu lễ."

---- đó mới là nhạc mẫu chính thức của hắn a!

Đoan Vương phi đã thành thân chừng mười năm, cơ thiếp trong vương phủ cũng không tính ít, nhưng trước mắt cũng là lần đầu, chân chính biết đến mùi vị ghen là cái gì, chua, chát, khổ, đọng ở trong lòng không tan.

Mục ma ma khuyên nhủ: "Vương Phi nương nương, Vương Gia cũng nói, chỉ là lần đầu nên tiêu pha một chút, sau này cứ theo lẽ thường chuẩn bị lễ thôi." Cảm thấy thở dài, thật sự là càng giải thích càng là che giấu, chỉ có thể vô lực khuyên nhủ: "Vương Phi nương nương nghĩ thông một chút, hết thảy đều là vì đứa nhỏ trong bụng."

Đoan Vương phi thấp giọng thì thào, "Đúng, đứa nhỏ."

Đã biết thai này nhất định phải sinh con trai, sinh ra được, chính là trưởng tử phủ Đoan Vương! Tương lai, nếu trượng phu bị biểu muội đoạt đi, tốt xấu gì còn có nhi tử kề bên người.

Trong lòng nàng vừa chua vừa chát, khổ sở nói: "Tiểu Loan thật đúng là khiến người thích."

Mình có thể làm sao bây giờ đây? Biểu muội còn trẻ, tướng mạo xinh đẹp, gia thế tốt, tính tình ngây thơ động lòng người, lần trước còn vì cứu mình và thai nhi mà bị thương, chỉ sợ trong mắt trượng phu, đã là nữ nhân tốt nhất trên đời này.

Mục ma ma thấy sắc mặt nàng biến ảo không chừng, sợ tâm tư nàng rối loạn, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương Gia vẫn rất tốt với Vương Phi, mấy năm nay khách khí không nói đến, chỉ nói riêng việc mười năm Vương Phi đều không có sinh hạ nhi tử, Vương Gia vẫn chịu đựng, không để cho cơ thiếp Vương phủ ngừng uống canh tránh thai." Vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phần tâm ý này không nhẹ đâu."

"Ta biết." Đoan Vương phi nhẹ nhàng gật đầu, đối với điều này, trong lòng vẫn rất cảm kích trượng phu, cho dù biết hắn là vì muốn sinh con trai trưởng trước mới làm như thế, cũng cảm kích hắn tôn trọng mình như vậy. Bất quá phần tôn trọng này, chỉ sợ duy trì không được lâu lắm, thời gian mười năm, hẳn là chờ đợi cực hạn của trượng phu rồi.

Nếu thai này của mình vẫn là nữ nhi, phỏng chừng nên để những người cơ thiếp khác mang thai đi.

Càng không cần phải nói, trước mắt còn có một biểu muội mỹ mạo như hổ rình mồi.

Đoan Vương phi lại sờ sờ bụng mình, sau đó chắp tay trước ngực, hướng lên trời cầu khẩn: "Thần linh Bồ Tát, phù hộ cho con có một đứa con trai thôi."

Sau đó cuộc sống trong phủ Đoan Vương, từ từ tĩnh lặng.

Thân mình Đoan Vương phi từng ngày từng ngày càng cồng kềnh, lấy cớ bắt đầu mùa đông trời lạnh, sáng sớm gió lạnh đường dài, kêu chúng cơ thiếp thỉnh an đổi thành ba ngày một lần. Mỗi lần nhìn thấy, cùng lắm nói vài câu chuyện phiếm, rồi cho người rời đi. Trong ngày thường, nàng cũng chỉ hoạt động trong viện Uy Nhuy Đường, cẩn thận lại cẩn thận, cẩn thận cẩn thận nữa, cuối cùng cũng bình an đến ngày gần sanh.

Mười tám tháng mười ban đêm, Đoan Vương phi bắt đầu muốn sinh.

Kỳ thật vài ngày trước đó, Phượng Loan bị 'thương gân động cốt một trăm ngày' cũng đã qua. Bất quá so với sắc đẹp mê hoặc mà nói, trưởng tử càng thêm khiến Tiêu Đạc chú ý hơn, cho nên nửa tháng này, đều ngủ lại ở Uy Nhuy Đường, chờ Vương Phi sinh con trai cho mình.

Đêm hôm ấy, toàn bộ đèn đuốc Uy Nhuy Đường sáng trưng giống như ban ngày.