Con Dâu Hoàng Gia

Chương 40: Âm mưu ở khắp nơi (2)

Tâm tình Đoan Vương phi phức tạp.

Tự nói bản thân mình không nên ăn phần dấm chua này, dù sao biểu muội là vì mình mới bị thương, huống hồ nếu không phải nàng đỡ cho, mình mà té xuống cũng sẽ không được tốt rồi, đáng nói hơn, nếu bụng bị khối đá nhọn đó đâm vào..., quả thực không dám tưởng tượng! Nghĩ đến đây, tạm thời đem tâm tư ghen tuông áp chế xuống.

Nàng ngẩng đầu hỏi: "Đã kiểm tra rõ ràng rồi? Phía trên bậc thang quả nhiên có vết dầu?"

Mục ma ma sầm mặt lại, "Dạ, đúng vậy."

Đoan Vương phi tựa vào gối mềm, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cười lạnh nói: "Biện pháp này mặc dù vụng về, nhưng một khi khiến ta trúng chiêu, hiệu quả đạt được rất lớn."

Giọng điệu của Mục ma ma oán hận: "Thật ác độc mà!"

Đoan Vương phi cũng không có sức tức giận, mà là ưu sầu, "Thời cơ hôm nay thật sự quá tốt. Ngươi ngẫm lại xem, bởi vì hôm nay là ngày vạn thọ tiết náo nhiệt, ai cũng đều đã đi qua chỗ đó, ai cũng có thể bị hiềm nghi." Nàng lắc đầu, "Có muốn tra chỉ sợ là không dễ dàng đâu."

******

"Ngươi xem ngươi, khóc nửa ngày rồi." Bên trong Noãn Hương Ổ, Tiêu Đạc đau đầu tiếp tục dỗ người, "Đừng khóc nữa." Hắn đứng dậy bưng chén nước mật ong vẩn còn ấm lại, "Này, uống chút nước đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Loan vẫn giận dỗi.

Tiêu Đạc bị nàng giày vò cũng không có nóng giận, chỉ cầm muỗng, từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng nàng. Nhưng chân tay vụng về, đút nước đều bị chảy ra ngoài, làm gương mặt của Phượng Loan ướt hết, hắn nhíu mày bỏ chén xuống, tự mình đi lấy cái khăn lại đây, tỉ mỉ lau mặt cho nàng.

Ép buộc đến nửa đêm, khiến cho những chuyện hắn chưa từng làm cả nửa đời người nay đều làm hết rồi.

Thắt lưng của Phượng Loan vô cùng đau đớn, khóc đến mệt mỏi, không thèm để ý đến hắn, một câu cũng không nói thì đã ngủ.

Tiêu Đạc lắc lắc đầu, kêu người tiến vào canh chừng nàng. Bản thân mình rửa mặt qua loa xong, sau đó vẫn ở phòng ngăn cũ ngủ một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, thấy Phượng Loan vẫn rầu rĩ không nói lời nào, hắn ho khan một cái, "Con chó kia, cứ kêu là Đa Đa đi."

Phượng Loan cả nửa ngày mới hồi thần, lười nhát mệt mỏi hỏi: "Đa Đa thì sao?"

Đa Đa thì sao? Ngươi không biết? Tiêu Đạc thấy vẻ mặt của nàng rỏ ràng đang giả bộ hồ đồ, muốn nổi cáu, nhưng người cũng bị gãy thắt lưng rồi, còn có thể làm gì đây? Trừng phạt không được, chửi không được, lúc này mà bực bội với nàng, mình khác nào giống như một mụ ma ma, miệng mồm ồn ào, còn đâu dáng vẻ của một đại nam nhân.

Tiêu Đạc im lặng, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải ngậm bồ hòn.

Đáng tiếc, vị Kiều Kiều còn đang nằm úp sấp kia không có cảm kích, tâm tư không biết đã bay đến chỗ nào rồi.

"Gâu gâu, gâu..." Đa Đa mặc bộ áo màu vàng chạy tới, nó được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ở lại trong Noãn Hương Ổ mấy ngày, chỉ biết Phượng Loan là chủ nhân của mình. Lúc này không ngừng đung đưa cái đuôi, chạy vòng quanh, ra sức pha trò chọc chủ nhân vui vẻ, một đôi mắt to đen nhánh ngập nước mênh mông, bộ dáng khỏi nói là muốn trêu chọc người rồi.

Tâm tình Phượng Loan không tốt, nhưng nhìn Đa Đa mềm mại, sờ sờ nó, "Đa Đa ngoan, biết dỗ ta vui vẻ."

Đa Đa cao hứng, rầm rì dán tới nằm úp sấp bất động.

Phượng Loan liền yêu thương vuốt ve nó, từng chút từng chút một, tỉ mỉ vuốt lông của nó, thở dài: "Ngươi là tốt nhất, còn hiểu lòng người, lại nghe lời, thật là một con chó ngoan." Một người một chó mặt đối mặt, chủ nhân nói một câu, chó hừ hừ một tiếng, hai bên trao đổi hoàn toàn hòa hợp.

Tiêu Đạc ở bên cạnh đen mặt.

Ngày hôm qua mình hầu hạ nàng nửa ngày, lại chịu đựng ngủ một đêm ỏ phòng ngăn, còn bị nàng ngó lơ từ hôm qua đến bây giờ, mà chuyện này..., bản thân mình lại có thể lăn lộn không bằng một con chó sao? Chẳng lẽ mình đối với nàng còn chưa tốt? Còn không bằng một con chó có tình có nghĩa? Thật sự là người không có lương tâm!

Bên kia Phượng Loan còn lẩm bẩm, Đa Đa còn hừ hừ, không biết nói nhỏ gì đó.

"Được rồi." Tiêu Đạc bị ghẻ lạnh rốt cục không thể nhịn được nữa, kêu người vào: "Tiểu Loan đang bị thương thắt lưng, mau đem con chó này ôm ra bên ngoài, còn nữa..., về sau không cho con chó này lên giường!"

Bảo Châu vội vàng lại đây, bế Đa Đa đi.

Đa Đa giãy dụa, "Gâu gâu..."

Tiêu Đạc giận tái mặt, "Kêu la cái gì? Còn kêu, ta đem ngươi làm lẩu thịt chó ăn!"

Tuy rằng Đa Đa nghe không hiểu tiếng người, nhưng có thể cảm giác được nam nhân cao lớn này không tốt, cổ họng "Gầm gừ", tội nghiệp nhìn Phượng Loan, giống như nói, "Chủ nhân cứu ta."

"Còn không đi?" Ánh mắt Tiêu Đạc như sắp giết người, à không..., sắp giết chó.

Bảo Châu sợ tới mức run rẩy, ôm Đa Đa chạy nhanh ra ngoài.

Phượng Loan oán trách nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Sáng sớm đã cùng một con chó tức giận."

"Không phải bởi vì ngươi à!" Tiêu Đạc thốt ra, cuối cùng, lại cảm thấy lời nói này không đúng lắm, chẳng lẽ mình lại cùng một con chó tranh giành tình nhân? Mặt hắn đen như đáy nồi, trách mắng: "Sao mà hỏi nhiều như vậy chứ? Ngoan ngoãn nằm im đi."

Lúc này cho dù là Phượng Loan không muốn nằm, cũng phải nằm a.

Tiêu Đạc ổn định lại nỗi lòng, "Ta đã cho người đi Binh Bộ xin phép, hôm nay có thể nghĩ ở nhà." Lại nói: "Hôm qua đại phu nói, ngươi bị gãy xương, còn cái khác đều không có trở ngại. Ngươi hãy ngoan ngoãn nằm im nghỉ ngơi, ta qua xem Vương Phi rồi quay lại xem ngươi." Giọng điệu của hắn mang theo mệnh lệnh, "Nghe lời, thành thật một chút."

"Ồ." Phượng Loan yếu ớt đáp.

******

Bên trong Uy Nhuy Đường, sắc mặt Đoan Vương có hơi trắng bệch, "Thế nào rồi hả? Tiểu Loan không có sao chứ?" Nàng đánh giá sắc mặt trượng phu, không phải quá tốt, cảm thấy không khỏi có hơi lo sợ.

Biểu muội bởi vì mình mà gặp chuyện bất trắc, bên Phượng gia, đặc biệt là cữu mẫu Chân thị, khẳng định sẽ liều mạng với mình! Ở Phượng gia, Chân thị thực sự là một nhân vật đặc biệt, xuất thân của bà không rõ ràng, nhưng có thể gắt gao nắm được trượng phu và mẹ chồng, ngay cả người của Đại phòng cũng phải nhường nhịn.

Liên quan đến việc đó, vẫn luôn giống như một câu đố mờ mịt vậy.

"Tốt lắm." Tiêu Đạc nói chắc chắn, sau đó nhíu mày, "Bất quá bị thương động vào gân cốt một trăm ngày, cho dù tuổi nàng còn trẻ, bị gãy xương sườn như vậy, phải điều dưỡng thật tốt trong mấy tháng mới được."

Chuyện này là sao? Còn tưởng, trong lòng cố nén giận.

Có điều đến chỗ Đoan Vương phi, giọng điệu của Tiêu Đạc không giống như lúc ở Noãn Hương Ổ, hắn áp chế nỗi lòng, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Hôm qua xảy ra chuyện gì? Đang đi đường tốt lành, như thế nào lại bị ngã?"

Đoan Vương phi nghe trong giọng nói của trượng phu có ý trách cứ, thoáng có điểm nghi ngờ.

Ngẫm lại bất quá cũng có thể lý giải, trong bụng mình phỏng chừng sẽ là Thế tử tương lai, trượng phu đang thầm trách mình không cẩn thận? Hôm qua còn liên lụy biểu muội té gãy xương, làm hại trượng phu không thể viên phòng, tiểu lão bà khuynh quốc khuynh thành cưới về chỉ có thể nhìn, không thể ngủ, đoán chừng đã khiến cho hắn mất hứng rồi.

Nhưng Đoan Vương phi là loại người nào chứ? Tính tình của nàng vốn trầm ổn nội liễm, lại cùng Tiêu Đạc làm vợ chồng mười năm, vô cùng hiểu rõ tính tình trượng phu, biết khi nào vẻ mặt gì thì ứng phó ra sao.

Cho nên trong lòng tuy ghen tuông, nhưng vẫn làm ra thái độ bình tĩnh trả lời: "Vốn là đang rất tốt, Mục ma ma còn ở bên cạnh dìu ta, chỉ có ba bậc thang, đáng lẽ không nên có chuyện gì. Nhưng..." Nàng đắn đo, lấy một chiếc giầy thêu ra, "Không biết là ai bất cẩn, làm đổ một ít dầu trên bậc thang."

Lời này nói ra thập phần uyển chuyển.

Bất cẩn? Trùng hợp làm đổ ít dầu trên bậc thang? Có ai mà cầm một chén dầu đi trên đường, vừa khéo vừa đúng lúc, cố tình "bất cẩn" rơi vãi trên bậc thang? Trong lời nói che giấu ý tứ gì không cần nói cũng biết.

Mặt Tiêu Đạc đen như đáy nồi.

Đoan Vương phi lại nói: "Ta vẫn còn giữ khối đá nhọn." Nàng làm người luôn luôn cẩn thận, những việc này, có vẻ tự nhiên mà tùy ý, cầm khối đá ra, "Vương Gia người xem, khối đá nhọn thế này đây." Rốt cuộc nhịn không được có vài phần oán khí và tức giận, "Ai mà độc ác như vậy chứ? Vãi dầu cũng vậy, còn vãi ngay trên mặt đất."

Tiêu Đạc nhìn khối đá, đầu nhọn bên trên đã vỡ ra một chút, có thể thấy được hôm qua thời điểm đâm vào người Phượng Loan cường độ rất mạnh, nếu không phải bị xương của nàng cản lại, chỉ sợ..., "Rầm", hắn hung hăng vỗ lên bàn, làm rung động cả nắp ly trà "leng keng".

Đoan Vương phi nức nở nói: "Vương Gia ngươi suy nghĩ một chút, nếu không phải Tiểu Loan thay ta cản lại, ta mà té xuống, vừa vặn sẽ bị đâm vào bụng..." Nàng hít một hơi thật sâu, chậm chậm, "Thật sự là bất từ thủ đoạn."

Cuối cùng, nói một câu thay biểu muội tranh công, "May mà Tiểu Loan lương thiện, chỉ là lần này hại nàng chịu khổ rồi."

Nhưng có một câu cũng không chịu nói.

Hôm qua người hạ độc thủ rốt cuộc là ai? Bài trừ đầu tiên chính là Đoan Vương phi mình và Phượng Loan, người trước không có khả năng lấy bào thai ra giỡn, người sau không có khả năng không muốn sống, như vậy còn lại đó là Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân và Ngụy thị rồi.

Rốt cuộc là ai cũng khó mà nói, cũng không có chứng cớ.

Tiêu Đạc âm trầm không nói gì.

Đoan Vương phi có thể nghĩ đến, hắn cũng có thể nghĩ đến, hôm qua đông người phức tạp, hơn nữa bởi vì người đến người đi ăn mừng vạn thọ tiết, cơ thiếp Vương phủ và bọn nha hoàn bên người, cùng lúc đó đều tiến vào. Nếu muốn tra xác thực là không tốt, đối phương khẳng định đã đoán chắc điểm này, mới nhân màn đêm gây chuyện.

Nhưng cứ như vậy làm cho hiền thê mỹ thiếp bị thương, Tiêu Đạc không thể nuốt trôi cơn giận này!

Hơn nữa, trong Vương phủ có người sinh ra âm mưu đen tối, thực hiện được một lần, khó tránh khỏi còn có lần tiếp theo, không bắt ra thì làm sao an tâm? Người khác cũng thôi đi, nhưng bất luận là Đoan Vương phi hay Phượng Loan, đều là người mà Tiêu Đạc không bỏ xuống được. Người trước đoan trang hiền thục, người sau xinh đẹp động lòng người, vả lại sau lưng còn có Mục gia và Phượng gia.

Tiêu Đạc trầm ngâm trong chốc lát, "Ngươi đang mang thai, không thể chịu vất vả được, bằng không hôm qua đã không té, lao tâm lao lực sẽ làm động thai khí, vậy coi như không tốt." Hắn nói: "Chuyện này hãy để ta an bài điều tra kỹ càng, ngươi không cần phải xen vào."

Đoan Vương phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tiên, nàng thực sự không muốn lao tâm lao lực động thai khí, tiếp theo, đối với tính tình của trượng phu nàng vẫn nắm rất chắc, chỉ cần tra ra người sau lưng là ai, bất luận là cơ thiếp nào, trượng phu đều sẽ không nương tay. À..., nếu là Tương Trắc Phi thì có hơi khó xử, có Tương Cung tần và Tương Gia, chỉ sợ sẽ không làm ồn ào ra, mà chỉ là cả đời bị lạnh nhạt thôi.

Tóm lại, rất tin tưởng vào lý trí và quyết đoán của trượng phu.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Đoan Vương phi không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Nếu hôm qua thay vào là người khác gặp chuyện, nói ví dụ, biểu muội ra tay, Tương Trắc Phi cứu mình? Trượng phu còn có thể mạnh mẽ xử trí sao? Hắn bỏ được biểu muội, bỏ được Phượng gia sao? Chỉ sợ khó mà nói được.

Đoan Vương phi ở trong lòng lắc đầu, mình sao lại thế này? Không được hao tốn tinh thần suy nghĩ miên man như vậy.

******

Bên trong Noãn Hương Ổ, Phượng Loan nằm úp sấp cả người đau mỏi khó chịu, đang kêu to, "Người đâu, đến xoay người cho ta." Nàng xoa nhẹ ngực, oán giận nói: "Cứ như vậy ngực sẽ bị đè phẳng mất thôi."

Khương ma ma và đám người Bảo Châu thật cẩn thận, đỡ cho nàng nằm nghiêng.

Phượng Loan vẫn xoa ngực, bị đè ép một đêm thật sự rất không thoải mái, cảm giác dồn nén khó chịu, tạm thời cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: "Ma ma nói xem, chuyện này..., luôn nằm úp sấp, sẽ không phải nằm úp sấp đến thành trứng chiên chứ?"

Khương ma ma xì cười, sẵng giọng: "Trắc phi nói mơ màng cái gì vậy? Nào có ai nói như vậy."

Bọn người Bảo Châu cảm thấy buồn cười, lại thẹn thùng, trên mặt cả đám lúng túng không thôi.

Ở ngoài cửa, vốn Tiêu Đạc đang mang tâm tình nặng nề đi tới, nghe được đối thoại trong phòng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia nói chuyện như thế nào vậy? Toàn nói cái gì không, làm gì có chỗ nào giống bộ dáng của tiểu thư khuê các đâu?

Hắn không biết, đây là do kiếp trước Phượng Loan học được trong cuộc sống tám năm làm cung nữ.

"Vương Gia đến." Đại Mạo ở bên ngoài gân cổ họng lên kêu.

Bọn người Khương ma ma thu lại tươi cười, cúi người chào, lần lượt từng người lùi ra ngoài.

Phượng Loan thấy hắn tiến vào, còn mang theo ý cười, liền biết hắn đã nghe thấy lời nói mới rồi của mình. Nghĩ không biết mình lại nói ra miệng như vậy, cảm thấy vô cùng mắc cỡ, liền làm bộ như đang chơi đùa mấy sợi tóc trước trán, "Ngươi tới rồi."

Tiêu Đạc ngồi xuống bên giường, mỉm cười giơ tay, "Để ta sờ trứng chiên của ngươi xem."

Lúc này Phượng Loan bị đau thắt lưng không dám động đậy, tức giận đến trừng hắn, "Không thể yên tĩnh trong chốc lát sao?" Rốt cuộc vẫn để cho hắn sờ soạng, mà sờ thì sờ đi, còn có sức lực trêu chọc cái gì? Không khỏi giận dữ, "Ngươi còn muốn để ta dưỡng thương không?"

Rốt cuộc Tiêu Đạc vẫn bận tâm đến vết thương trên lưng của nàng, chỉ là muốn chọc cười nàng một chút thôi, không dám thực sự chơi đùa nên liền dừng lại.

Nhưng là không khỏi có chút buồn bực, "Ngươi xem ngươi, khỏe mạnh không phải tốt hơn à." Từ lúc vào cửa đến bây giờ, nha đầu này vẫn không chịu sống cho yên ổn, hiện tại tốt rồi, thương gân động cốt một trăm ngày. Bản thân mình còn phải trông chừng nàng, trơ mắt nhìn một trăm ngày, tạm thời chờ một cái là ba, bốn tháng, thực sự..., giống như có trăm móng cào cào ở trong lòng vậy đó.