Con Dâu Hoàng Gia

Chương 38: Thận hư lần thứ ba

"Vương Gia đến rồi." Đoan Vương phi dẫn đầu, chúng cơ thiếp đi theo cùng nhau đứng dậy hành lễ.

Tiêu Đạc vuốt cằm, cùng Đoan Vương phi ngồi song song trên bàn tiệc.

Phượng Loan ngồi phía bên tay phải, lần lượt bên cạnh là Miêu phu nhân, đối diện là Tương Trắc Phi, Ngụy thị, sau đó phía bên kia bình phong, là hai Tiểu Quận Chúa của Đoan Vương phi, Hiền nhi chín tuổi, Huệ nhi sáu tuổi.

Không biết lo lắng cái gì, Đoan Vương phi rất không thích nữ nhi tiếp xúc với chúng cơ thiếp, cho nên trừ bỏ trường hợp những ngày lễ tết hay sinh thần, cơ bản không hề nhìn thấy hai vị Tiểu Quận Chúa. Giống như mới vừa rồi, hai vị quận chúa tới hành lễ với Tiêu Đạc, gật đầu chào các vị cơ thiếp, sau đó lập tức cùng nhau trở về.

Kiếp trước thời điểm Phượng Loan vào phủ Đoan Vương, hai vị quận chúa cũng đã xuất giá, cho nên không hiểu biết nhiều.

Kiếp này ở trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là hai tiểu cô nương thôi.

Huống hồ trước mắt, muốn ứng phó không phải là hai vị quận chúa, mà là phụ thân của quận chúa. Tiêu Đạc vừa ngồi vào bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhanh chóng lướt qua, giống như đang nói, đợi lát nữa hết bận sẽ tính sổ với ngươi! Khụ khụ, lộ ra vài phần tà khí như vậy.

Đoan Vương phi nói vài câu dạo đầu, sau đó xin ý kiến: "Vương Gia, khai tiệc chứ?"

Tiêu Đạc gật gật đầu, "Ừ."

Theo lẻ thường thì ca múa âm nhạc trợ hứng lên trước, đều được luyện tập rất tốt, âm thanh đàn sáo lả lướt, phối hợp với ánh sáng lung linh, nhóm vũ cơ lúc ẩn lúc hiện sau làn lụa mỏng, hình ảnh kiều diễm rạng rỡ chuyển động biến hoá huyền ảo.

Trên bàn tiệc, các loại rượu và món ăn không ngừng được đưa lên.

Lúc Tiêu Đạc và Đoan Vương phi vào trong cung chúc thọ, kỳ thật cũng chưa ăn được gì, dù sao cũng là trường hợp lớn, phải biểu hiện bận rộn trước mặt người khác, âm thầm phân cao thấp với nhóm huynh đệ và tỷ muội bạn dâu. Huống hồ, đồ ăn trong hoàng cung đều được hầm từ sớm, đồ ăn được chế biến số lượng lớn, bởi vì lo bị nguội lạnh nên luôn dùng nồi hầm liên tục, hoàn toàn nhìn tốt mà ăn thì không được.

Trở về phủ Đoan Vương, đương nhiên là địa bàn do mình làm chủ rồi.

Đoan Vương phi tinh tế uống đến hai chén canh, nàng đang mang thai, chủ yếu dùng đồ bổ dưỡng thích hợp dễ tiêu.

Tiêu Đạc chỉ ăn thịt, uống rượu, một mặt không yên lòng xem ca múa. Bởi vì trước mặt chúng cơ thiếp, không tiện quá chú ý đến Phượng Loan, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua. Đúng là nha đầu không có lương tâm, từ đầu tới đuôi, đều vui tươi hớn hở tán gẫu cùng Miêu thị, không chỉ có không xin lỗi, ngay cả rượu cũng không có kính mình một ly!

Kỳ thật Phượng Loan là thấy chột dạ, bản năng muốn tránh đi mũi nhọn sắc bén của hắn.

Nhưng nàng muốn tránh, có người lại không muốn.

Tương Trắc Phi thấy một lượt ca múa vừa kết thúc, giữa sân khấu đang thay trống, liền tự mình rót rượu, đứng lên, giọng nói nũng nịu: "Vương Gia và Vương Phi nương nương vào cung mừng thọ vất vả, cho phép thiếp thân kính một ly rượu."

Đoan Vương phi cười nhạt, nhìn thấy đã hiểu, Tương Trắc Phi muốn cùng Vương Gia nói chuyện, bất qúa tiện thể lấy mình ra thôi.Theo trượng phu cùng nhau nâng ly tỏ ý, cũng không uống, "Ta chỉ uống trà được rồi."

Tiêu Đạc cũng nói: "Tạm thời ngươi không cần uống rượu." Sau đó liếc mắt qua Phượng Loan, giống như đang nói, nhìn người ta xem, sao ngươi không biết học theo? Quá không ra gì rồi.

Đáng tiếc Phượng Loan chỉ lo cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, không có tiếp thu được ánh mắt của hắn.

---- ánh mắt quyến rũ quăng cho người mù xem.

Miêu phu nhân ho khan một cái, thầm đẩy nàng, má ơi, ánh mắt Vương Gia như dao găm đều phóng hết qua bên này khoét được cả một cái động rồi.

Phượng Loan ngẩng đầu, bộ dáng vẻ mặt mờ mịt.

Tương Trắc Phi ngồi đối diện lúm đồng tiền như hoa, đang tìm đề tài nói chuyện, điềm nhiên hỏi: "Tửu lượng của Vương Gia thật tốt, không bằng Vương Gia thay Vương Phi nương nương uống thêm một ly đi." Nàng tự cho là góp thêm hứng thú, đồng thời muốn lấy lòng Đoan Vương phi, nhưng không khí trên bàn tiệc đột nhiên cứng lại.

Phượng Loan âm thầm cảm thấy buồn cười.

Lần này Tương Trắc Phi gặp xui xẻo rồi.

Tính tình Tiêu Đạc khá gay gắt, lại chuyên quyền độc đoán, không thích người khác thay hắn làm chủ, có lẽ sẽ không thích Tương Trắc Phi muốn hắn uống thêm một ly rượu. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, đoán là Tiêu Đạc cũng sẽ chìu theo ý Tương Trắc Phi, miễn cưỡng uống thêm, đem sự bực bội giấu ở trong lòng rồi.

Chờ chút, vậy cơn tức giận của hắn không phải lớn hơn nữa sao? Có vẻ không ổn lắm đâu.

Quả nhiên, Tiêu Đạc cười nhạt hơn, nhưng vẫn vuốt cằm cười, "Được, tốt lắm." Hắn uống cạn ly rượu trên tay, rồi uống luôn ly rượu trước mặt Đoan Vương phi.

Tương Trắc Phi không rõ vì sao, không biết mình làm sai điều gì? Trong lòng vội vã nghĩ muốn vãn hổi, nhìn quanh mọi nơi, đột nhiên phát giác trên cổ tay của Vương Gia có một cái dấu nho nhỏ.

"Vương Gia." Nàng vội hỏi: "Hình như cổ tay bị dơ rồi."

Tiêu Đạc ngẩn ra, cúi đầu thì thấy một ít dấu răng trên tay lộ ra. Đúng là Phượng Loan cắn cũng không nhẹ, tuy đã tróc vảy từ sớm, mày cũng rớt hết rồi, nhưng lớp da non vẫn còn màu hồng nhạt.

Tương Trắc Phi hô lên như vậy, ánh mắt của các vị cơ thiếp đồng loạt nhìn qua.

Đương nhiên, Phượng Loan cũng làm bộ như là bị kinh ngạc.

Lúc này Tiêu Đạc giật tay áo, quả quyết nói: "Không có gì, ngươi hoa mắt thôi."

Tương Trắc Phi vẫn cố nói nhỏ, "Rõ ràng có..."

"Ngồi xuống!" Tiêu Đạc giận tái mặt, trầm giọng nói: "Lo ăn đồ ăn ngon của ngươi, uống rượu của ngươi đi."

"Thiếp thân..." Khuôn mặt tươi cười hồng nhạt của Tương Trắc Phi sững sờ, xấu hổ khiến cho tím tai như gan heo, muốn nói vài câu, lại sợ bị chửi càng nặng hơn, sẽ càng mất mặt, chỉ đành cắn môi ngồi xuống.

Đoan Vương phi vội vàng ngắt lời, mỉm cười nói: "Tranh thủ đồ ăn còn nóng mới bưng lên, trước tiên ăn no bụng đã."

Kỳ thật món ăn luôn được đưa lên, rượu trắng luôn được rót đầy, ca múa cũng không có ngừng nghĩ, nàng nói như vậy chỉ muốn làm dịu không khí thôi. Đám người Mục ma ma phối hợp, nói theo vài câu, "Mang đồ ăn lên, mang đồ ăn lên." Tốt xấu gì cũng miễn cưỡng đem sự xấu hổ trên bàn tiệc che giấu đi, lại tiếp tục vô cùng náo nhiệt.

Vốn là Tiêu Đạc cảm thấy không thoải mái, lại bị Tương Trắc Phi làm cho tức giận thêm, không khỏi liếc nhìn Phượng Loan như muốn hung hăng khoét một cái lỗ to, nhưng như vậy thì thật sự quá mức rõ ràng, sự việc sẽ nhắm thẳng vào mình và nàng. Đành phải nhịn xuống, nhưng càng cố nhẫn nhịn, càng cảm thấy hỏa khí tăng dần, lại thấy nàng má lúm đồng tiền tươi cười dịu dàng, không khỏi muốn bùng nổ.

Hắn vươn chân, vững vàng đạp lên trên giầy thêu của nàng.

Phượng Loan đang uống một nữa ly rượu quế hoa, đột nhiên cảm thấy trên chân bị đè ép, sau đó liếc một cái qua, người nào đó đang làm ra bộ dáng nhẹ như mây gió, trên mặt thầm mang ý cười ngồi xem ca múa.

Thật sự là quá nhàm chán! Trong bụng nàng oán hận, nhưng không dám làm loạn khiến người ta biết.

Như vậy cũng thế thôi.

Nào có biết đầu tiên Tiêu Đạc là tức giận, sau không thấy nhàm chán mà còn chơi đến nghiện, không chỉ có đạp không, mà còn không ngừng nhẹ nhàng chà tới chà lui. Thỉnh thoảng ngó qua Phượng Loan, thấy vẻ mặt của nàng không có biểu cảm gì, tâm tình nhất thời vui vẻ, càng chơi càng không ngừng lại được.

Sau còn cởi cả giày ra, đem chân thò vào váy, cuối cùng đè lên trên hai bàn chân của nàng.

Phượng Loan cảm giác giống như vừa bị sét đánh!

Tâm tình của Tiêu Đạc thì tốt lên, ăn xong một bữa cơm, toàn bộ quá trình đều duy trì nụ cười vui sướng.

Đoan Vương phi nhìn thấy khó hiểu, không rõ vừa rồi trượng phu rõ ràng còn tức giận, tại sao bỗng nhiên lại cao hứng rồi. Tương Trắc Phi thì khẽ thở ra một hơi, không tức giận là tốt rồi, Vương Gia không tức giận là tốt rồi.

Nhưng qua hơn nửa canh giờ, cơm đã ăn xong, ca múa cũng xem không sai biệt lắm.

Đoan Vương phi cười nói: "Không còn sớm, tất cả mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi thôi." Nàng cũng không phải nói lời khách khí, hôm nay cả ngày mệt mỏi, trở về còn phải chống đỡ lâu như vậy, xương sống thắt lưng đau nhức hết rồi.

Trước mắt bất kể là giả dạng kiểu gì, trước mặt trượng phu cải trang hiền lành, đều là thứ yếu, tất cả cũng không sánh bằng đứa nhỏ quan trọng hơn.

Tiêu Đạc cũng nói: "Ừ, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ta ngồi thêm một lát nữa."

---- giầy còn chưa mang vào đâu.

Đoan Vương phi kinh ngạc hỏi: "Vương Gia còn muốn ngồi thêm chốc lát sao?" Không cùng đi với mình à? Chần chừ một lúc, "Nếu không chúng ta cứ ngồi thêm một chút, dù sao cũng là ở trong phủ, tối nay cũng không cần phải ngủ sớm như vậy."

"Các ngươi cứ đi trước." Tiêu Đạc ho khan một cái, phất tay với chúng cơ thiếp, "Ta muốn một mình ngồi uống rượu, nghỉ ngơi một chút."

Ngoại trừ Phượng Loan, các vị cơ thiếp khác đều thấy khó hiểu, nhưng hắn đã kiên trì như vậy, hiểu rõ tính tình chuyên quyền độc đoán của hắn, nên cũng không dám ở lâu. Thật ra Tương Trắc Phi rất muốn ở lại, nhưng mới vừa bị la, không dám tùy tiện lấy lòng, cho nên đành phải cùng đi theo.

Tiêu Đạc nhìn một đám oanh oanh yến yến đi xa.

Hắn đuổi hết hạ nhân, sau đó tự mình cúi xuống kiếm giày mang vào.

---- sao lại không thấy đâu hết!

******

Phượng Loan vẫn cố nén cười, ra cửa, không kiềm được khóe miệng hơi nhếch lên.

Bị tên hỗn đản quấy rầy cả một buổi cơm, hiện tại khiến cho hắn chơi trốn tìm, tìm giày cho thật tốt đi! Giày bị giấu ở sau chậu hoa bên cạnh, cũng không khó tìm, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng Tiêu Đạc cúi đầu khom lưng, nhảy lò cò bốn phía tìm giày, liền không nhịn được buồn cười.

Ha ha, thật sự là quá tức cười rồi.

Đoan Vương phi quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Tiểu Loan, ngươi đang vui cười chuyện gì vậy?"

"Không có gì!" Phượng Loan lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được tiếp tục cười.

Cũng may tính tình Đoan Vương phi không phải thích đào bới tìm tòi, mỉm cười, liền tiếp tục quay đầu đi. Nàng có mang đã hơn năm tháng, bụng rất lớn, ban đêm đi đường không phải rất thuận lợi, có hơi chậm chạp. Một đám cơ thiếp theo sau, cũng chỉ có thể đi chậm theo.

Mỗi Phượng Loan là vụng trộm vui cười.

Đằng trước Đoan Vương phi đang bước xuống bậc thang, không biết tại sao lại trợt chân, cả người nghiêng đi, la to: "Ối!" Tuy nói chỉ có ba bậc thang, không cao, nhưng nàng đang mang thai, nếu ngã xuống sẽ không dậy nổi!

Mục ma ma vội vàng tiến lên bắt người, "Vương Phi nương nương!"

Bởi vì Phượng Loan đứng gần nhất, theo bản năng chạy nhanh tới đưa tay chụp, "Đại biểu tỷ coi chừng!"

Kéo qua kéo lại, kết quả hai người đều đứng không vững.

Mắt thấy Đoan Vương phi sắp té xuống, Phượng Loan thấy nàng mang thai, nhớ lại bản thân mình mang thai ở kiếp trước, lúc ấy cũng không biết tại sao đầu óc liền nóng lên, không nghĩ rõ ràng. Đã nhanh chóng đem nàng đẩy trở về, bản thân mình vội vàng nhảy xuống dùng sức chống bậc thang, kết quả bởi vì vóc người nhỏ nhắn yếu ớt, không chống đỡ nổi, hai người cùng nhau té xuống!

Phượng Loan trở thành đệm thịt, Đoan Vương phi mềm nhũn ngã ở trên người nàng.

Nói thì chậm, sự việc khi đó lại nhanh, chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Đến khi đám cơ thiếp và nha hoàn phản ứng lại, Phượng Loan đã muốn đứng dậy kêu khóc thảm thiết rồi, "A a a! Eo của ta, eo của ta sắp gãy rồi." Sau lưng của nàng hình như có thứ gì đó cộm cộm đâm vào, giống như đầu nhọn của một khối đá cứng, quả thực đâm đau đến tê tâm nha, "Đau..., đau chết ta rồi."

Còn vẻ mặt của Đoan Vương phi thì kinh hồn bạt vía, nhũn người ngồi đó, không dám nhúc nhích.