Mùa rét đậm, ánh sáng mỏng xuyên thấu qua các tầng mây dầy đặc, chiếu lêntrên những giọt sương đọng trên cây,những bông tuyết lẳng lặng rơi xuống làm trắng xoá một vùng thế giới.

Trên tầng cao của bệnh viện trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Dieenndkdan/leeequhydonnn một cô gái với bộ quần áo hộ lý màu hồng nhạt đang ngồi trước gường bệnh đan tay trước cằm vẻ mặt buồn ngủ.

Bên cạnh treo bình ống tiêm theo thời gian truyền đến bên tai âm thanh từng giọt tí tách chảy qua, tạo thành âm thanh chậm rãi yên tĩnh như bài hát ru con, làm cho mí mắt của cô càng ngày càng nặng nề. Rốt cục, một bàn tay đã không đủ sức để chống đỡ sức nặng của cái đầu, theo lòng bàn tay hạ xuống.

"Ừm. . ." thân thể đột nhiên lắc lư khiến cô tỉnh táo không ít, cô hộ lý trẻ có chút buồn bực nâng đầu lên, đang định lên tiếng oán giận vài câu, thì đụng phảimột đôi mắt tìm kiếm.

"A ——" ý thức vẫn chưa thanh tỉnh toàn bộ, cô hộ lý đầu tiên là ngẩn người, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng, mạnh mẽ đứng lên từ ghế, há to miệng chỉ vào người đã tỉnh ở trên gường.

"Phu, phu, phu nhân, ngài tỉnh?" Dùng sức nháy mắt vài cái, xác định trước mắt hết thảy cũng không phải ảo giác, cô hộ lý trẻ vui mừngmở miệng, hai tay tạo thành chữ thập đặt ở trước ngực: "cám ơn trời đất, ngài cuối cùng là đã tỉnh lại."

Vừa nói, cô hộ lý vừa run run đè xuống nút bên cạnh , lao ra ngoài lớn tiếng quát to nói : "Bác sĩ Ngô, ngài mau tới đây, phu nhân tỉnh, phu nhân tỉnh!"

Tiếng la hét ầm ĩ bên tai làm cho ý thức Diệp Cẩn Niên dần dần thanh tỉnh có chút không kiên nhẫn mở mắt, lọt vào trong tầm mắt toàn là màu trắng, tỏ rõ cô đang ở hoàn cảnh gì. Cả người đều không có một chút sức lực, đầu cũng đau lợi hại. Diệp Cẩndfienddn lieqiudoon Niên thử há mồm muốn nói chuyện, yết hầu cảm giác đau rát, hoàn toàn không phát ra âm thanh.

Trong đầu nhớ lại một màn phát sinh ở bãi đỗ xe , đột nhiên nổ mạnh,không khí bỗng nhiên nóng bỏng , rồi đột nhiên bức tường đổ xuống, còn có, một bóng dáng quen thuộc liều lĩnh chạy về phía mình. . .

Thiệu Tư Hữu!

Diệp Cẩn Niên bỗng dưng mở to hai mắt,chống thân thể cố gắng đứng dậy theo giường bệnh , hướng tới bóng lưng hộ lý kích động liên tục nói thử vài lần, lại không thể phát ra âm thanh.

Diệp Cẩn Niên khó thở ngã trở lại giường, cô hộ lý bị tiếng vang kinh động lập tức chạy tới, cẩn thận hỏi: "Phu nhân, ngài muốn gì sao?"

"Thiệu Tư Hữu đâu?" Cổ họng không phát ra âm thanh được, Diệp Cẩn Niên đành phải dùng hơi thở suy yếu nói ra tên người kia, vội vàng hỏi.

"Phu nhân hỏi tổng giám đốc Thiệu thị được đưa tới đây cấp cứu sau vụ nổ mạnh ngày hôm qua sao?” Cô hộ lý nháy đôi mắt trong suốt, xác định một hồi lâu hỏi thấy Diệp Cẩn Niên gật đầu thừa nhận, vội trả lời: “ Anh ấy đang ở trong phòng bệnh kế bên, hôm nay đã thoát khỏi nguy hiểm ."

Anh không có việc gì.

Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng thở ra, vô lực nằm trên gường, bên môi nở nụ cười an tâm. Không có việc gì là tốt rồi.

"Phu nhân, ngài vừa mới tỉnh lại, trước uống chút nước thông cổ họng đi." Cô hộ lý nâng Diệp Cẩn Niên dậy, đưa cốc nước tới bên môi Diệp Cẩn Niên, dfienddn lieqiudoon giúp cô uống xong, trên mặt lại tràn đầy nghi hoặc, âm thầm nghĩ người vừa mới tỉnh lại làm sao có thể biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Cẩn Niên nâng mắt nhìn khuôn mặt của cô hộ lý, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy người này ở đâu, lại nhất thời nghĩ không ra, mà cô ta lại gọi mình là phu nhân, chẳng lẽ là người giúp việc sao?

Mà mình xảy ra chuyện lớn như vậy,tại sao chị không có ở bên cạnh mình?

Mang theo một loạt nghi vấn, Diệp Cẩn Niên nằm xuống trên gường bệnh một lần nữa, mặc kệ bác sĩ kiểm tra thân thể , trên người Diệp Cẩn Niên không có một chút khí lực, tùy ý để một tốp bác sĩ y tá giày vò, ba giờ về sau, y tá trưởng rất vui mừng nhìnDiệp Cẩn Niên, mỉm cười nói:

"Chúc mừng Nam Cung phu nhân, thân thể ngài tất cả đều bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là có thể rất nhanh khôi phục như ban đầu ."

Y ta kia vẫn còn tiếp tục nói không ngừng , Diệp Cẩn Niên không phản ứng cho đến khi những người này rời đi, cũng hoàn toàn không nghe được bọn họ nói cái gì, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại bốn chữ ——

Nam Cung phu nhân.

*

Trong gương khuôn mặt phụ nữ thậpphần xinh đẹp. lông mi cong, ánh mắt trong trẻo, đôi môi hơi tái, mang theo bệnh lâu .

Trừ bỏ mái tóc dài tới thắt lưng hiện tại đã rối tung , rốt cuộc tìm không thấy dấu vết khác có thể chứng minh thời gian trôi qua trên người cô.

Thời gian trôi qua, cách sáu năm, lại lần nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, giống như những chuyện xảy ra trong thời gian này, cũng chỉ là một giấc mộng.

Mà tất cả những chuyện trong mộng, so với lúc tỉnh, nhớ còn rõ ràng hơn .

"Phu nhân, ngài làm sao vậy, cần tôi giúp gì không?" Ngoài cửa, giọng nói của cô hộ lý lo lắng với tiếng đập cửa truyền đến.

"Phu nhân, ngài làm sao vậy, cần tôi giúp gì không?" Ngoài cửa, truyền đến tiếng đập cửa cùng với giọng nói lo lắng của cô hộ lý.

Diệp CẩnNiên cúi đầucười, khó trách cô cảm thấy cô hộ lý có chút quen thuộc, lần trước lúc tới phòng bệnh thăm ‘ chính mình ’ , dfienddn lieqiudooncô đã từng nói chuyện cùng cô hộ lý này.

"Phu nhân, phu. . ."

Tiếng nói dừng lại .

Diệp Cẩn Niên mở cửa,cơ thể vừa mới khôi phục vẫn chưa thể đi lại tự nhiên, bước chân có chút loạng choạng.

Đứng ở bên ngoài toilet thấyDiệp Cẩn Niên vẫn tốt, cô hộ lý nhẹ nhàng thở ra, làm hết phận sự hỏi thăm: "Phu nhân, ngài cảm thấy thân thể không thoải mái sao?"

Sau một loạt kiểm tra , phu nhân có hành động rấtkỳ lạ, vừa mới ở trong phòng rửa tay gần nửa giờ, mà bất kể cô gõ cửa thế nào đều không phản ứng, điều này khiến cô thực lo lắng. Cô hộ lý vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Cẩn Niên .

"Không có việc gì, tôi khoẻ lắm." Diệp Cẩn Niên thản nhiêntrả lời.

Có thể trở về cơ thể của chính mình là nguyện vọng của cô lúc mới trọng sinh trở thành Niên Nhạc Nhạc, đã thực hiện được rồi.

Trong lòng không biết đến tột cùng là cảm giác gì, Diệp Cẩn Niên có chút do dự nhìn ra cửa, cô nhớ rõ cô hộ lý mới vừa nói, người kia đang ở phòng bệnh bên cạnh.

"Ngài không có việc gì thì tốt rồi, lần sau để cho tôi vào cùng phu nhân, đây là công việc của tôi, ngài vừa mới tỉnh lại, có rất nhiều việc cảm thấy không tiện." Đỡ Diệp Cẩn Niên nằm xuống giường bệnh, cô hộ lý làm xong phận sự , chợt nhớ tới điều gì, cười nói với Diệp Cẩn Niên:"Phu nhân, tôi vừa mới đã gọi điện thông báo chuyện người tỉnh nói tổng giám đốc Nam Cung, tổng giám đốc, kích động, hiện tại đang từ Anh quốc về,rất nhanh có thể đến."

Nói xong, chỉ chỉ chiếc bình hoa trên bàn, vẻ mặt hâm mộ nóidfienddn lieqiudoon: "Người xem bông hoa hồng này, là tổng giám đốc cố ý vì ngài mỗi ngày chuyển từ Hà Lan mang đến, nghe nói là giống mà ngài thích nhất. . ."

"Tôi không thích, ném." Diệp Cẩn Niên liếc mắt nhìn bông hoa hồng mân côi kiều diễm lập tức ghét bỏ, nhăn lông mày nói, những lời này, cô đã muốn nói lúc đếnphòng bệnh thăm ‘ chính mình ’ lần trước , nhưng ngại thân phận lúc đó không tiện nói.

Không muốn nghe chuyện của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô hộ lý, mở tivi phòng bệnh xem.

"Theo bản tin, 10h20p buổi sáng ngày hôm qua ở khách sạn Kim Triều đã phát sinh một vụ nổ mạnh tại bãi đỗ xe, trải qua 10h cố gắng, tổng giám đốcThiệu thị - Thiệu Tư Hữu và người thừa kế gia tộc Niên Thị thiên kim tiểu thư Niên Nhạc Nhạc, cùng đã được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu, bước đầu kết luận sự kiện lần này là có người có ý định mưu hại, cảnh sát đã bắt đầu tham gia điều tra, phóng viên bản tin sẽ tiến hành theo dõi đưa tin với việc này . . ."

"Ngày hôm quaThiệu Tư Hữu cùng cô bé kia cùng được đưa tới, thế nào ?" Hầu hết các kênh đềuđưa tin về sự cố này. Diệp Cẩn Niên liền tắtTV,tỏ vẻ kinh ngạc hỏi cô hộ lý đang cầm bình hoa không biết phải làm sao.

Nói ra một câu nói dài như vậy, đối với Diệp Cẩn Niên vừa mới thức dậymà nói, rất khó khăn,giọng nói khàn khàn vô lực, khô khốc làm cho người ta khó có thể phân biệt rõ.

"Phu nhân, ngay cả chuyện này cũng biết?" ánh mắt cô hộ lý lập tức sáng long lanh, đặt bình hoa xuống hưng phấn nhìnDiệp Cẩn Niên.

Buôn chuyện là bản tính của phụ nữ, đối với chuyện này cô muốn tìm người nói, nhưng không ainói chuyện cùng cô, hiện tại nghe Diệp Cẩn Niên hỏi, lập tức đã quên cảm xúc vừa rồi, mở miệng nói:

"Bác sĩ cũng nóitình huống của hai người kia có chút kỳ lạ, dựa theo tình huống khi cứu được hai người đó,tổng giám đốc Thiệu vì bảo vệ tiểu thư Niên Nhạc Nhạc nên chịu toàn lực đánh vào, dựa theo lẽ thường, người bị thương nghiêm trọng nhất hẳn là tổng giám đốc Thiệu, nhưng tình huống lại ngược lại, lúc này tổng giám đốc Thiệu đã có chuyển biến tốt, tỉnh lại là vấn đề thời gian, mà tình huống của Niên tiểu thư không lạc quan, hiện tại vẫn đang được các bác sĩ quan sát ở phòng phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa theo lời bác sĩ nói, hi vọng rất xa vời. dfienddn lieqiudoon Nghe nói, vị tiểu thư này là tiểu công chúa của gia tộcBố Nặc Tưở Anh quốc, lại được người thừa kế rất yêu quý, hiện tại bên ngoài phòng bệnh của cô ấy còn có rất nhiều vệ sĩ ngoại quốc bảo vệ, không cho phépbất kỳ kẻ nào tới gần. . ."

Diệp Cẩn Niên gật đầu tỏ vẻ cô đã biết, cơ thể Niên Nhạc Nhạc có lẽ bị thương không nặng, nhưng lại không có mình ở trong cơ thể, kết quả này đều ở trong dự kiến của cô.

Ánh mắt nhìn hướng cửa phòng bệnh một lần nữa, Diệp Cẩn Niên chống người từ giường bệnh đứng dậy, nói với cô hộ lý: "đỡ tôi đi sang phòng bên nhìn xem."

Không tận mắt xác định Thiệu Tư Hữu mạnh khỏe, cảm giác lo lắng trong lòng cô không bỏ xuống được.

"Này. . ." hộ lý có chút do dự nhìn Diệp Cẩn Niên, sau đó vẫn gật đầu vươn tay đỡ cô dậy, đang muốn đứng dậy, phía sau đột nhiên "Uỳnh" một tiếng vang mạnh, cửa phòng bệnh bị ngườidùng lực mở ra từ bên ngoài.

Một bóngdáng màu đen rất nhanh đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng mang theo nụ cười vui mừng không thể tin được, khuôn mặt rám nắng khó nénkích động.

"Niên Niên, em rốt cục tỉnh. . ."