"Cô gọi ai là chị!" Bị cắt đứt bởi giọng nói nghiêm nghị của Diệp Cẩn Nhiên, người nhanh chóng bước tới trước mặt Diệp Cẩn Niên: "Cô nổi tiếng, có họ, có cha mẹ, có gia tộc, tập đoàn Niên Thị tập đoàn chỉ có một thiên kim tiểu thư - Niên Nhạc Nhạc, cô ở đâu còn có chị?"

Giọng nói mạnh mẽ làm cho Diệp Cẩn Niên có chút giật mình, nhưng nhiều hơi, là vì âm cuối Diệp Cẩn Nhiên không che dấu được sự run rẩy mà mắt hơi ướt.

Có chút lấy lòng từ từ đi tới , Diệp Cẩn Niên cẩn thậnkéo tay áo Diệp Cẩn Nhiên , dùng giọng nói uyển chuyển mềm mại thường gọi một tiếng, "Chị. . ."

Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt đỏ một vòng.

"Cô đừng gọi tôi là chị, em gái của tôicòn nằm ở trong bệnh viện điều trị, Diệp gia chúng tôi không có con gái thứ ba." Diệp Cẩn Nhiên vốn tưởng kéo cánh tay Diệp Cẩn Niên ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng của cô lại không đành lòng, chỉ giả bộ tránh, rốt cục oán hậntrách mắng: "Từ nhỏ đến lớn, cô muốn làm gì tôi ngăn trở qua? Cô không muốn chúng tôi nhúng tay, cùng lắm thì tôi liền giả câm vờ điếcđem mình làm kẻ ngốc, cho rằng chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng cô sao? Có thân phân nhà Niên gialiền trốnrất xa, nếu bắt đầu đã không thừa nhận, thì có bản lĩnh cô liền cả đời đều đừng có thừa nhận. . ."

Nói đến cuối, khiển trách dần dần biến thành nghẹn ngào. Cô đaunhiều năm cưng chìunhiều năm, ngay cả một lời nói nặng đều không nỡ nóivới em gái mình, trước kia cô mù quáng tin tưởng Nam Cung Minh Húc nên rước lấy tai họa bất ngờ, càng giận chính mình lúc trước không ngăn trởđến cùng. Nay mất rồi lại có được , mặc dù trong tâm cô còn chứa nhiều sự bất mãn, nhưng may mắn là cô vẫn còn ở đó.

"Chị, là em không tốt, chị đừng giận. . ." Diệp Cẩn Niên ôm chặt cánh tay Diệp Cẩn Nhiên, thật cẩn thận dán lên, nhẹ nhàng lắc lắc làm nũng, lại thửhỏi: "Không phải là cha cũng biết ?"

"Nói nhảm! Em nghĩ rằng chị là em sao, cái gì cũng thích gạt?" Một cái tát đánh vào sau gáy Diệp Cẩn Niên, mắt Diệp Cẩn Nhiên hàm chứa nước mắt mắng một câu, sau đó đáp: "Biểu hiện vừa giờ của em, xem như để cho chị xác định rõ ràng thân phân của em, dù sao chuyện này không thể tưởng tượng nổi."

"Khi đó em cũng bị hoảng sợ ." Chớp chớp đôi mắt đen to, Diệp Cẩn Niên cùng Diệp Cẩn Nhiên vào trong phòng ngồi xuống giường lớn, hỏi: "Rất sớm trước kia mà chị đã bắt đầu hoài nghisao?"

"Xem như thế đi, lần trước ở buổi đấu giá, chị cảm thấy em cho chịcảm giác có chút quen thuộc, sau đó em lại gọi một tiếng ‘chị ’, tuy rằng không rõ la gọi chị, nhưng này giọng điệu này khiến chị thiếu chút nữa hiểu lầm ." Diệp Cẩn Nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia, nói.

Lần đấu giá đó, là lần đầu tiên cô nhìn thấy con gái nuôi Thiệu gia trong lời đồn-Niên Nhạc Nhạc, tò mò nên phút chốc tới gần, kết quả lại nghe cô dùng ngữ điệu quen dùng của Diệp Cẩn Niên khẽ gọi một tiếng chị, vài năm được huấn luyện tính cảnh giác cùng đa nghi lập tức khiến liên tưởng đến đây là có dụng ý hay cạm bẫy.

Diệp Cẩn Niên sáng tỏ gật đầu, kia một lần trong mắt chị hiện lênmột tia tàn nhẫn, cô cùng Ân Dao đều thấy được.

"Lại nói tiếp, sự hoài nghi này là Long Việt đã đề cập trước đó , anh ấy đem tình huống vài năm trước cùng với bệnh án của Niên Nhạc Nhạc tất cả đều giao cho chị xem, dựa theo cách nói của anh, mặc dù Niên Nhạc Nhạc thật sự cùng em có giao tình rất sâu, nhưng năm năm trước, em cũng không đem tất cả bí mật của mình chia xẻ cho một đứa trẻ mười ba tuổi, nhất là sự kiện tập đoàn Nam Cung đem cổ phần công ty sang tên."

Diệp Cẩn Niên nghe vậy cười gượnglè lưỡi, kỳ thật cô chưa từng có ý che dấu thân phận của mình, những bí mật của bản thân mà từ trong miệng Niên Nhạc Nhạc nói ra không khiến người ta hoài nghi mới là chuyện lạ.

Loại khả năng không đúng mực này, có rất ít người sẽ phỏng đoán, nhưng ngược lại Long Việt, thực không ngờ được.

"Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy Long Việt?" Diệp Cẩn Niên đột nhiên nhớ tới lần trước tới đây, cũng không có nhìn thấy hai anh em Long Việt cùng Quý Thừa Hi.

"Ngày đó khi đưa em trở về, Long Việt liền trở về thành phố Kì Lâm, bên kia Ẩn Long nội loạn vừa mới bình ổn, anh không thể rời điquá lâu." Diệp Cẩn Nhiên trả lời, vừa nói vừa từ trong túi tiền lấy ra một cái hòm tinh xảođưa cho Diệp Cẩn Niên, ý bảo cô mở ra: "Trên danh nghĩa Long Việt lần này tới đây giúp cha giới thiệu một chuyên gia trị liệu chứng bệnh này, nhưng nếu ngay cả việc nhỏ này anh cũng tự mình dẫn tới một chuyến, Ẩn Long bên kia cũng không cần lăn lộn. Trong hộp này là quà sinh nhật em lúc gần đi anh ấy để lại, mở ra nhìn xem đi."

Diệp Cẩn Niên tiếp nhận mở ra, trong hộp là một chiếc lắc tay tinh xảo bằng bạch kim, cách một xetimet đều đặt những viên kim cương nhỏ tạo thành hình hoa hồng, ở giữa được khảm viên thạch anh màu tím làm nhị.

"Rất đẹp." Đeo thử lên cổ tay, Diệp Cẩn Niên lại cẩn thậnđem nó đặt lại vào trong hòm: "Nếu chuẩn bị, sinh nhật hôm đó như thế nào anh ấy chưa đưa cho em?"

"Sợ là đã sớm dự liệu em sẽ có loại phản ứng này, nếu đổi là chị, chị cũng sẽ không đưa vào lúc ấy." Diệp Cẩn Nhiên nhìn Diệp Cẩn Niên dừng động tác, nói.

Chỉ là cầm lấy đeo vào mang tính tượng trưng mà thôi, trên tay cô đeo chiếcvòng ‘ Quang Minh Chi Tâm ’mà Thiệu Tư Hữu đưa sự khác biệt không cần nói cũng biết.

Hiểu được Diệp Cẩn Nhiên ám chỉ cái gì, Diệp Cẩn Niên cắn môi không có phản bác, lôi kéo tay Diệp Cẩn Nhiên, Diệp Cẩn Niên vẫn thao thao bất tuyệtnói:

"Chị, năm năm trước đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, chân của cha vì sao lại bị như bây giờ? Còn có Holkeri, vì sao chị cùng Holkeri xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật ta? Vì sao hai người lại ở dưới phòng với danh nghĩa gia tộc Bối Nặc Tư. . ."

" ‘ Vì sao ’ của em thật đúng là nhiều." Diệp Cẩn Nhiên cười khẽ, búng nhẹ lên trán Diệp Cẩn Niên đáp: "Năm năm trước, cha trong lúc vô ý phát hiện chuyện Nam Cung Minh Húc mất tích là có người trong bóng tối thao túng, cho nên điều động một ít thế lực trên danh nghĩa Diệp Thị điều tra, trong lúc này lại đã xảy ra một ít chuyện, nguyên nhân chủ yếu cũng có một phần vì cá nhân chị, làm cho chị cùng cha không thể trở về đúng lúc, cho nên em đừng nghĩ nhiều, chuyện chân chacùng nhà Nam Cung không có quan hệ gì, chủ yếu vấn đề là ở chị."

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên thay đổi, Diệp Cẩn Nhiên vội vàng giải thíchmột câu.

"Về vấn đề kia của chị nói ra rất dài dòng, chờ đén khi mọi chuyện đều ổn định , chị dẫn em đi gặp người sẽ chậm rãi nói cho em biết. Về phần Holkeri, những năm gần đây Diệp gia tuy rằng không xuất đầu lộ diện ở hắc đạo, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn tại, hắn muốn mượn tay chúng ta để nâng cao uy tín, còn Diệp Thị muốn lợi dụng mối quan hệ vớiHolkeri để chống lưng, hai bên theo như nhu cầu, tạm thời xem như là đồng minh, chúng ta ở nơi này cũng là Holkeri an bài . . ."

"Nhưng là. . ." Diệp Cẩn Niên nghi hoặcnhíu mày, trong lời nói của Diệp Cẩn Nhiên rõ ràng tránh trọng điểm hiềm nghi, vừa mới mở miệng lời nối đã bị Diệp Cẩn Nhiên đánh gãy:

"Không nhiều nhưng như vậy, em vừa mới trở về, có một số việc sớm muộn gì em cũng sẽ biết, nhưng chuyện nhà Nam Cung, em đã hi vọng chúng ta nhúng tay vào, vậy trước đem từ đầu tới cuối nói cho ta biết." Tuy rằng biết nhớ lại chuyện trước kia có chút thương cảm, nhưng Diệp Cẩn Nhiên vẫn tuân theo nguyên tắc ‘ không phá thì không xây được ’, nếu ngay cả nhắc tới đã sợ hãi, làm sao có thể một lần nữa bước tiếp.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, hắn ở bên ngoài phản bội hôn nhân, sau đó em muốn trả thù hắn, liền đơn giản như vậy mà thôi." Diệp Cẩn Niên cười gượng , hơi hơi rũ mắt xuống.

"Đơn giản? Vậy không bằng chúng ta gọi cha trở về cùng nhau nghe chút chuyện cũ đơn giản của em như thế nào?" Diệp Cẩn Nhiên hừ lạnh, làm bộ đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Diệp Cẩn Niên một phen giữ chặt.

Nói cho Diệp Sóc nghe? Bất luận là cô hay là Nam Cung Minh Húc, chỉ sợ đều bị lửa giận của cha đốt thành than mà thôi.

Diệp Cẩn Niên hơi rụt cổ, thỏa hiệp nói : "Nói thì nói, bất quá chính là hoàng tử cùng con ếchtạo thành nội dung vở kịch mà thôi, khi đó Nam Cung Minh Húc mất tích trở về một ngày liền bị ta phát hiện. . ."

Suốt cả buổi chiều, hai chị em đều ở trên lầutrong phòng, nghe Diệp Cẩn Niên kể lại tất cả mọi chuyện phát sinh năm đó, từ tuyệt vọngphản bội, đến bất lực được chuyển kiếp, rồi cô thản nhiên nhận.

Khi nói tới đứa bé chưa kịp trào đời , Diệp Cẩn Nhiên trầm mặcôm chặt Diệp Cẩn Niên, cảm giác bả vai ấm áp ẩm ướt, trong mắt hiện một mảnh hung ác cùng nham hiểm.

"Đáng chết."

Trên báo đăng sự kiện ở sân bay, cùng vớigiáy thoả thuận ly hôn trên tivi, cô nghĩ tới Diệp Cẩn Niên ở nhà Nam Cung Minh ủy khuất không nhỏ, nhưng nhìn thấy năm năm nay Nam Cung Minh Húc đối đãi cẩn thận chiếu cố ‘ Diệp Cẩn Niên ’, đối với hắn nhất thời xúc động, giờ phút này nghe được Diệp Cẩn Niênkể lại, Diệp Cẩn Nhiên hận không thể đem đuốc đốt cháy nhà Nam Cung.

Đám người đáng chết, dám đối đãi với em gái cô như vậy, không thể tha thứ!

"Chị, chị đã nói giao cho em ." Diệp Cẩn Niên rút sự đau thương trong mắtxuống, nhìn lửa giận trong mắt Diệp Cẩn Nhiên nhắc nhở nói : "Lập tức gia hạn cho tập đoàn Nam Cung ‘áo mới Thương Thành ’ phải hoàn thành, em chờ lâu như vậy , đó là em thay hắn làm hạng mục thứ nhất, cho nên đợi một ít liền bắt đầu."

"Em quyết định đi." Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nhìn em gái nhà mình kiên trì, Diệp Cẩn Nhiên vẫn lựa chọn thỏa hiệp, còn nhiều thời gian, chờ Diệp Cẩn Niên xả giận, chính mình cũng nhân cơ hội đánh tới mấy cái: "Cha phỏng chừng đã ở dưới lầu sốt ruột chờ , cùng đi ra đi."

Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Diệp Cẩn Nhiên ra cửa.

Mặt trời buổi chiều chìm dần xuống phía tây, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên trên nền nhà.

Trên sô pha đã không thấy bóng dáng của Thiệu Tư Hữu, Diệp Sóc giờ phút này đang từ xích đu đi tới xe lăn hoạt độngthân thể, ngày xưa thân thể linh hoạt nhanh nhẹnbây giờ trở nên vụng về, chậm chạp, nghe được tiếng vang nhìn sang hướng thấy hai chị em Diệp Cẩn Niên đang đi đến, than nhẹ: "Già rồi, thật sự không còn dùng được . . ."

"Cha." Nghe được giọng nói của Diệp Sóc có chút thương cảm, Diệp Cẩn Niên dùng sức lắc đầu, lau nước mắt tràn ra khóe mắt , đi nhanh vài bước đến bên cạnh Diệp Sóc, cùng Diệp Cẩn Nhiên đỡ ông ngồi vào xe lăn: "Cha, con đã trở về."

"Trở về là tốt rồi, nha đầu ngốc. . ." Nhìn thấy đứa con gái mất lại được này, Diệp Sóc tuy rằng cũng muốn trách cứ vài câu, kết quả bàn tay to thô giáp run runxoa mặt của cô, tất cả ai oán đều hóa thànhvui mừng. Mặc dù thay đổi gương mặt, nhưng vẫn là bảo bối ông thương nhất.

Lưu luyến sựấm áp của cha, Diệp Cẩn Niên yêu kiềuđem đầu gối lên đùi Diệp sóc , một hồi lâu mới chần chờhỏi: "Cha, Thiệu Tư Hữu anh đi đâu rồi?"

Không phải nói ở dưới lầu nói chuyện phiếmsao?

Diệp Sóc nhìn đứa con gái yêu, ngón tay hơi dừng một chút, tiếp theo nói: "Anh ta về nhà , tối nay bảo chị cho người sửa sang lại phòng, đợi qua vài ngày nữa chúng ta liền cùng nhau về nhà."