7 tháng sau.

 Ở khoa phụ sản bệnh viện.

 “Mig ơi, em sợ!” Tiêu Hà Hà vẻ mặt đau đớn, mặt đẫm mồ hôi siết chặt tay người bạn thân Mig của cô, không chịu được phải hét lên: “A… Đau quá!”

 “Hà Hà, em cố chịu một chút, bác sĩ nói đứa bé sẽ được sinh ra sớm thôi. Đừng sợ, chị sẽ ở ngoài này chờ em! Em hãy nghĩ đến việc mình sắp có một đứa con dễ thương, em phải dũng cảm lên nha, em bé vẫn đang chờ mẹ của nó là em sớm sinh nó ra đó! Ha!” Mig cùng y tá đẩy cô vào phòng sinh với vẻ lo lắng.

 Một tiếng sau, cuối cùng đã nghe thấy tiếng khóc của em bé vang lên từ trong phòng sinh, Mig chắp hai tay trước ngực và cầu nguyện: “A! Cuối cùng cũng sinh nở bình an rồi!”

 Cánh cửa phòng sinh được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Mẹ và con đều bình an, một bé trai, nặng ba ký rưỡi!”

 “Cám ơn bác sĩ!” Mig khom lưng đáp lễ với vẻ mặt cảm động, thay mặt Hà Hà cám ơn bác sĩ. “Cám ơn...”

 “Vào thăm bạn của cô đi, cô ấy rất mạnh mẽ!” Bác sĩ mỉm cười rồi rời đi.

 Tiêu Hà Hà được đẩy vào phòng bệnh có một khuôn mặt nhợt nhạt, trong mắt ngấn lệ. “Mig ơi, là con trai có phải không? Em lại có người thân rồi!”

 “Đúng vậy, Hà Hà, em có con trai rồi, một cậu bé xinh xắn. Chờ khi nào em xuống khỏi giường được, chúng ta sẽ đến thăm nó!”

 “Em muốn đi ngay bây giờ, vừa rồi trong phòng sinh chỉ nhìn được một cái, nó dễ thương lắm!” Nói rồi, trên mặt Tiêu Hà Hà đầy vẻ hiền hậu.

 “Em đã đặt tên chưa? Nói chị nghe thử.” Mig cười hỏi. “Nói trước nha, nó là con nuôi của chị!”

 “Hì hì, được thôi, con nuôi của chị, con ruột của em!” Cả hai cùng cười, khung cảnh rất ấm áp. “À, nó tên là Tiêu Thừa, biệt danh là Thịnh Thịnh được không?”

 “Chà, tên hay đó, thừa tiền khải hậu nha (kế thừa cái cũ, sáng tạo cái mới). Ha ha, được lắm! Con nuôi của chị tên là Thịnh Thịnh!” Mig cười và gật đầu.

 Nhưng, ngay lúc đó, y tá đột nhiên hốt hoảng chạy tới nói với hai người: “Cô Tiêu, con của cô biến mất rồi!”

 “Cái gì?” Như sét đánh ngang tai, Tiêu Hà Hà kinh hoàng tột đỉnh. “Sao tự nhiên con tôi lại biến mất được?”

 “Hồi nãy có bốn người mặc áo đen đến đây, họ để lại cái này, nói cô Tiêu xem xong sẽ biết tại sao!” Y tá nói rồi đưa ra một cái phong bì.

 “A…” Tiêu Hà Hà cầm lấy cái phong bì với đôi tay run rẩy. Mở ra bên trong là một tấm séc, số tiền ghi trên đó hình như là 5 triệu, ngoài ra còn kèm theo một lá thư được đánh máy. Cô liếc nhìn lá thư, cả khuôn mặt tái nhợt hơn, hét lên một tiếng như xé nát ruột gan: “Không…”

 Mig cầm lấy lá thư, kinh ngạc hỏi: “Sao lại như vậy?”

 “Anh ta đã tìm đến rồi. Mig, con của em, em muốn con của em!” Tiêu Hà Hà mặt đầy nước mắt, đã không thể chịu nổi phải nằm ẹp xuống.

 “Hà Hà, chị sẽ tìm giùm em, chúng ta đi tìm con!” Mig ôm chặt cô, muốn an ủi nhưng nhận ra tay chân cô đều lạnh ngắt. “Hà Hà à, em phải mạnh mẽ lên, đừng làm chị sợ được không?”

 “Em muốn con của em thôi, em không cần tiền, em chỉ cần Thịnh Thịnh của em, con của em!” Tiếng khóc như xé ruột xé gan, cuối cùng dần biến thành tiếng rên rĩ đầy bi thương. Giống như một con mèo nhỏ bị thương, Tiêu Hà Hà nằm co quắp trên giường bệnh, đau đớn và bất lực...

 Năm năm sau.

 “Mẹ ơi, khi nào chúng ta mới đến nhà của dì Mig vậy? Thịnh Thịnh rất nhớ dì Mig!”

 Trên máy bay, bên cạnh người phụ nữ trẻ có một cậu bé 5 tuổi da trắng nõn đang ngồi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đỏ và hàm răng trắng xinh lên nhìn người mẹ xinh đẹp của mình - Tiêu Hà Hà.

 “Sắp tới rồi con. Thịnh Thịnh ngoan nè, dì Mig sẽ đến đón Thịnh Thịnh mà, chút nữa chúng ta sẽ được gặp dì rồi, ngồi đàng hoàng!” Tiêu Hà Hà mỉm cười dịu dàng, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của con trai, trong lòng cô rất khó chịu, ánh mắt cũng bắt đầu trống rỗng, như thể muốn thông qua khuôn mặt non nớt này để tưởng tượng về một khuôn mặt khác cũng non nớt nhưng chỉ có duyên gặp mặt một lần.

 Tha thứ cho mẹ, mẹ thực sự không biết con đang ở đâu, mẹ xin lỗi!

 Một giọt nước mắt chảy xuống mặt, mỗi khi nghĩ đến đứa con bị bắt đi, trong lòng cô lại buồn bã, và lòng căm hận đối với người đàn ông đeo mặt nạ cáo đó lại thấm vào tận xương tủy. Sao anh ta lại tàn nhẫn đến vậy, bắt họ phải cốt nhục chia lìa?

 “Mẹ ơi, mẹ khóc rồi kìa!” Bàn tay bé nhỏ vươn tới và giúp mẹ lau nước mắt. “Mẹ đừng khóc, Thịnh Thịnh sẽ ngoan, Thịnh Thịnh sẽ bảo vệ mẹ!”

 “Con trai ngoan, mẹ không khóc! Mẹ chỉ vui quá thôi, cuối cùng chúng ta cũng quay về rồi!” Tiêu Hà Hà lau nước mắt, hôn lên mặt con trai.

 Đứa bé năm xưa cô nhặt được bên bờ sông khi đang mất hết ý chí này, không ngờ nó thân thiết đến vậy, đã đi cùng cô 5 năm, mang lại cho cô niềm vui lớn lao, cũng giống như con của cô đã quay về bên cô vậy.

 “Mẹ ơi, con muốn đi tiểu!” Cậu bé cau mày và hét lên.

 “Được, để mẹ dẫn con đi.”

 “Không được! Để con tự đi. Thịnh Thịnh là con trai, mẹ là con gái!” Tiêu Thừa kiên quyết lắc đầu rồi mở dây an toàn.

 “Nhưng con đi một mình có được không?”

 “Thịnh Thịnh là đàn ông mà!” Cậu bé đã xẹt chui qua người Tiêu Hà Hà, chạy về phía phòng vệ sinh ở phía sau.

 Và một người đàn ông cao lớn ngồi ở hàng ghế thứ ba phía sau Tiêu Hà Hà cũng vừa đứng dậy, anh ta hơi híp đôi mắt sâu thẳm lại, cả người phát ra vẻ nghiêm nghị làm cho những người khác trong ca-bin không dám nhìn thẳng vào. Anh ta giơ tay lên liếc nhìn cái đồng hồ có gắn kim cương đang đeo trên tay, chân mày nhíu chặt lại, rồi đi về phía phòng vệ sinh.

 Đi sải vài bước thì đã đi đến cửa phòng vệ sinh, đẩy cửa định bước vào, Tiêu Thừa ngẩng đầu lên nhìn ông chú này. “Chú ơi, Thịnh Thịnh đến trước mà, để Thịnh Thịnh đi tiểu trước, chú xếp hàng đi!”

 “Ơ…” Cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh mình còn có một cậu bé khoảng 5 tuổi, Tần Trọng Hàn nhướng mày: “Đi chung đi!”

 Thịnh Thịnh cũng nhếch mày, học theo anh ta. “Có chú ở đó, con không đi tiểu được! Chú ơi, phiền chú ra ngoài trước!”

 Kỳ lạ! Tần Trọng Hàn nhìn cậu bé cao chưa đến túi quần của mình này, bỗng cảm thấy có phần quen thuộc, có phần gần gũi. Khuôn mặt nhỏ bé này, đôi mắt này, đã gặp ở đâu?

 “Chú ơi, phiền chú ra ngoài trước!” Thịnh Thịnh nói một cách lễ phép và rất lịch sự.

 “Thằng quỷ nhỏ, con còn không lo giải quyết thì máy bay sẽ hạ cánh đó, chúng ta đều không đi tiểu được đâu!” Tần Trọng Hàn nói rồi cởi dây nịt của mình. Đúng là buồn cười, bồn tiểu này lớn như vậy, thằng quỷ nhỏ này lại dám giành với mình!

 “Chú xấu quá đi, cởi quần ngay trước mặt người khác! Cô nói làm vậy là không đúng đâu!”

 Rất kinh ngạc, Tần Trọng Hàn ngờ mặt ra. Thằng quỷ nhỏ này đang nói cái giống gì với mình vậy?

 Cúi đầu nhìn cái của mình, Tiêu Thừa nhíu mày, tỏ vẻ phiền muộn. “Tại sao cái của chú lại khác với của Thịnh Thịnh?”

 Máy bay sắp đến nơi rồi, mà Tiêu Thừa cứ đứng đó cau mày.

 Mãi cho đến khi xuống khỏi máy bay, Tiêu Hà Hà vẫn không hiểu tại sao từ sau khi con mình đi vào phòng vệ sinh trên máy bay đến giờ vẫn cứ trầm tư.

 “Thịnh Thịnh, con sao vậy?”

 “Mẹ, này! Là chú đó kìa!” Tiêu Thừa chỉ vào một bóng người con to trước mặt, nói với Tiêu Hà Hà: “Của chú đó không giống như của Thịnh Thịnh!”

 “Cái gì?” Tiêu Hà Hà nhất thời chưa hiểu được.

 “Thì lúc đi tiểu đó mẹ, chú đó còn giành với con, làm con chút nữa không tiểu được!”

 Ờ…

 Mặt của Tiêu Hà Hà bỗng đỏ bừng đến tận mang tai, bị lời nói của con làm cho dở khóc dở cười, còn rất xấu hổ, liếc nhìn về phía bóng người đang rời đi đó một cách vô thức. Trong đoàn người, không nghi ngờ gì, người đàn ông đó rất nổi bật. Chỉ một bóng lưng nhưng lại như hạc đứng giữa đàn gà, thân hình mảnh khảnh nhưng nhanh nhẹn và rắn chắc, bộ vest gọn gàng vừa nhìn là biết ngay hàng hiệu. Thấy người đàn ông đó biến mất ở góc rẽ của tòa nhà, có vẻ như đang rất vội vàng!

 “Chú đó không tuân theo kỷ luật, không biết lịch sự!” Tiêu Thừa vẫn đang nói. “Tiểu xong còn không dội bồn cầu, là Thịnh Thịnh đã nhấn nút để dội giúp chú đó!”

 “Chà, Thịnh Thịnh ngoan nhất nè!” Tiêu Hà Hà cúi người và hôn lên mặt con trai một cách khó khăn. “Chúng ta đi thôi, chắc là dì Mig chờ đến sốt ruột rồi đó!”

 “Yeah! Sắp được gặp dì Mig rồi, mẹ đi nhanh lên!” Tiêu Thừa vội vã hét lên, kéo tay Tiêu Hà Hà chạy ra phía cửa.

 “A… Thịnh Thịnh!” Ở cổng đón, một người phụ nữ mặc váy bó sát, chân mang đôi giày da cao gót màu vàng hét lên rồi bổ nhào tới một cách cường điệu, ôm và nhấc bổng Tiêu Thừa lên. “Con trai ngoan, con có nhớ mẹ nuôi không? Nào, hôn mẹ một cái!”

 “Dì Mig, Thịnh Thịnh nhớ dì lắm. Dì lại đẹp ra rồi, có phải dạo này có nhiều chú theo đuổi dì không?” Tiêu Thừa ôm chặt cổ Mig, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt trắng bóc của cô.

 “Ừ! Con trai ngoan, hôn mẹ nuôi tình cảm như vậy! Nào, để mẹ nuôi hôn lại Thịnh Thịnh một cái tình cảm hơn nha!” Nói rồi, Mig đưa đôi môi đỏ lại gần, in từng dấu môi đỏ chót lên khuôn mặt trắng nõn của Thịnh Thịnh.

 Tiêu Hà Hà nhìn thấy mặt của con trai bị in lên nhiều dấu môi đỏ, mỉm cười với vẻ bất lực. “Được rồi, Thịnh Thịnh, xuống đi con. Nếu con còn không xuống, dì Mig của con sẽ bị lộ sạch đó!”

 “Mẹ ơi, bị lộ sạch có phải có nghĩa là bị người ta nhìn thấy hết không mẹ? Vậy hồi nãy Thịnh Thịnh cũng bị lộ sạch rồi, bị chú nhìn thấy con chim nhỏ của Thịnh Thịnh rồi!” Nói rồi, Tiêu Thừa lại bắt đầu buồn bã, có vẻ như đang rất bối rối.

 Mig ngạc nhiên, để Thịnh Thịnh xuống, nắm tay rồi vỗ lên vai Tiêu Hà Hà. “Được lắm! Hà Hà à, em dạy con trai của chúng ta kiểu gì vậy? Con nít ranh nha! Mới nhỏ xíu mà đã biết bị lộ sạch là gì rồi!”

 “Hà Hà, hai mẹ con em cứ sống ở đây đi, dù sao cũng đang để không, không cần trả tiền thuê, không cần thấy ngại. Nếu thực sự cảm thấy ngại, em chỉ cần nấu cơm cho chị ăn vào những lúc không có ai mời chị đi ăn là được, ok?”

 “Mig, em thực sự rất cám ơn chị, nếu mấy năm qua không có chị, em không biết phải sống sao nữa!” Tiêu Hà Hà nhìn quanh căn hộ hai phòng ngủ này, trong lòng rất cảm kích.

 “Em đó, đừng cứng đầu nữa. Tại sao không xài số tiền đó?” Cho đến bây giờ, Mig vẫn không hiểu tại sao Hà Hà không chịu xài 5 triệu đó. Số tiền đó là do đứa con trai đã bị bắt đi của cô đổi lại mà!

 “Em không muốn xài số tiền bán con trai em, em đã có lỗi với nó lắm rồi, đến bây giờ vẫn không biết nó đang ở đâu, nếu em còn xài số tiền đó, em sẽ cảm thấy bất an cả đời!” Tiêu Hà Hà cười cay đắng.

 Đó là nỗi đau được chôn ở nơi sâu thẳm nhất trong đời cô, nỗi đau mà cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên được!

 “Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, không xài thì không xài. Nhưng Thịnh Thịnh càng lớn nhìn càng giống em, ngoài đôi mắt ra, thì khuôn mặt của nó, cái mũi nhỏ của nó, cái miệng nhỏ nữa, đều rất giống em! Đúng là duyên phận mà, không uổng công nhặt đứa bé này về nuôi.” Mig ngày càng cảm thấy Thịnh Thịnh giống y chang Tiêu Hà Hà. Nếu không biết nội tình, sẽ không ai nghi ngờ rằng đứa bé này không phải là con của Tiêu Hà Hà.