6

Ngày hôm sau, tôi nhấc điện thoại lên thấy hàng trăm cuộc Nguỵ Hiên đã gọi cho tôi.

Tôi chế giễu.

Tôi lướt qua vòng kết nối bạn bè của mình và Mạnh Khiêm đã gửi một bức ảnh chụp Nguỵ Hiên đang dựa vào vai cô ta.

Dòng chữ kèm theo [Tiểu Hiên Hiên, ngủ ngon quá.]

Mùi trà xanh nồng nặc.

Bố tôi gọi đến bảo tôi quay lại Tống gia.

Giọng điệu của ông không tốt, tôi đoán Nguỵ Hiên đã đến nhà tôi và đề nghị huỷ hôn.

Bố tôi yêu cầu tôi quay lại vì ông muốn tôi xin lỗi Nguỵ Hiên để duy trì tư cách là bố vợ của Nguỵ Hiên.

Tôi trở lại Tống gia, Nguỵ Hiên đang ngồi trên ghế sô pha. Anh ấy không cạo râu, mắt đỏ ngầu, đôi mắt mơ màng sáng lên khi nhìn thấy vết dâu trên cổ tôi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh anh ta và nhìn vào điện thoại của mình.

Nguỵ Hiên cứ nhìn tôi.

Một thời gian sau, bố tôi bước ra cùng hai đứa con ngoài giá thú.

"Quang Tông, Diệu Tổ, nhanh gọi anh rể đi."

Đây là hai anh em mà bố tôi đưa về tuần trước, Tống Quang Tông, Tống Diệu Tổ, nghe nói một đứa 12 tuổi, đứa kia 9 tuổi.

Đây là hậu quả của việc mẹ tôi luôn nhẫn nhịn, nếu tôi và Nguỵ Hiên suôn sẻ kết hôn thì số phận của tôi sẽ thuộc về bà.

Nguỵ Hiên có chút bối rối nhìn tôi.

Tôi phớt lờ anh ta và nói với bố tôi với vẻ giễu cợt: “Ông nóng lòng muốn mang đứa con ngoài giá thú của mình ra ngoài để xác định họ hàng vậy sao. Thật xấu hổ cho ông, nhưng cũng thật xấu hổ cho tôi”.

Bố tôi tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Nếu Nguỵ Hiên không ở đó, chắc chắn ông ta đã tát tôi hai cái.

Nguỵ Hiên không có thời gian đi xử lý bê bối của gia đình chúng tôi.

"Chú Nguỵ, cháu tới đây lần này là vì muốn đẩy nhanh hôn lễ..."

Cái gì? Tôi có nghe lầm đúng không? Thay vì huỷ bỏ đám cưới, anh ta muốn đẩy nhanh đám cưới? Đã có một mảnh đồng cỏ trên đầu rồi, anh ta vẫn muốn cưới tôi.

Bố tôi vui vẻ đồng ý.

Tôi không vui đứng dậy, tháo chiếc nhẫn trên tay ném cho Nguỵ Hiên.

"Nguỵ Hiên, anh muốn cưới ai không liên quan đến tôi."

Nói xong tôi bước nhanh ra ngoài, tôi muốn rời khỏi nơi kinh tởm và những con người kinh tởm này càng sớm càng tốt.

Bố tôi giận dữ hét lên từ phía sau tôi: “Mày làm phản sao?”

Tức giận, la hét thậm chí muốn giết tôi.

Vừa mở cửa xe, Nguỵ Hiên liền đẩy tôi ra sau, đóng lại. Anh ta giữ tôi giữa anh ta và cửa xe, giơ chiếc nhẫn lên chất vấn.

"Ý gì?"

"Khó hiểu vậy sao? Hãy huỷ bỏ hôn ước đi."

"Tại sao?"

"Tôi không thể kiểm soát được anh và tôi cũng không muốn như vậy. Quan trọng nhất là tôi không muốn trở thành người giống mẹ tôi."

"Em sợ tôi sẽ nuôi con ngoài giá thú như cha em sao? Em phải biết, tuy tôi thích chơi đùa nhưng tôi có chừng mực, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy..."

"Tôi không biết, và tôi cũng không muốn biết, chúng tôi chia tay đi."

Nguỵ Hiên dừng lại, anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ tôi kiên quyết như vậy.

Cho dù lần trước tôi có bắt được anh ta cùng người khác lăn lộn trên giường tôi cũng không kiên quyết như vậy.

Bởi vì tôi đã nghe lời mẹ, tôi cũng nghĩ rằng anh sẽ thay đổi sau khi kết hôn.

Tự lừa mình dối người, tôi dần giống như mẹ, nhưng từ giờ tôi sẽ không bao giờ đi theo con đường cũ của mẹ

Tôi đẩy Nguỵ Hiên đang choáng váng ra rồi lái xe đi.

7

Buổi tối trở về căn hộ của mình, không ngờ Vệ Tấn đã có mặt ở cửa căn hộ của tôi.

Anh ấy ngồi xổm trước cửa nhà tôi, trông thật đáng thương.

Hai tay anh đặt trên đầu gối, trên tay vẫn cầm cặp kính gọng vàng, mặt vùi vào đầu gối.

"Anh đang làm gì ở đây?"

Nghe thấy giọng tôi, anh khó khăn đứng dậy.

Chắc là do ngồi xổm lâu nên chân anh ấy hơi tê, anh ấy suýt ngã khi đi về phía tôi.

Anh ấy chắc phải cao hơn tôi 1m8, cao hơn tôi nửa cái đầu.

Tôi nhìn xuống và có vẻ hơi xấu hổ. Tôi hỏi lại anh ấy: "Anh ổn chứ?"

Mặt anh hơi đỏ. "Chỉ là... anh nhớ em."

Tôi cười khẩy và mở cửa.

"Mời vào."

Sau khi anh ấy bước vào, tôi phớt lờ anh ấy.

Anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, một lúc sau mới ngồi xuống ghế sofa. Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi.

"Em đã ăn chưa?"

"Chưa."

"Muốn ăn mì không?"

"Ăn."

Khoảng hai mươi phút sau, tôi cho hai quả trứng vào mì ăn liền rồi nấu thành hai tô mì trứng.

Tôi biết Nguỵ Hiên thiếu gia không ăn mì ăn liền, không biết thiếu gia trước mặt có ăn hay không. Dù sao đi nữa, dù anh ấy có thích hay không tôi cũng không quan tâm.

Vệ Tấn đi tới bàn ăn, ngơ ngác nhìn tôi.

Không thích? Tôi kéo cái bát lại.

"Không muốn ăn thì quên đi."

Vệ Tấn ngồi xuống.

"Ăn, ăn."

Anh ấy ngấu nghiến ăn mì ăn liền như thể đã đói ba ngày ba đêm.

Vừa ăn, anh vừa nói: “Ngon quá, ngon thật.”

Cách anh ấy cổ vũ khiến tôi bật cười.

Ăn xong tô mì, tôi dọn dẹp vào trong bếp và đưa cho anh chiếc váy ngủ màu hồng của tôi.

Anh đông cứng lại.

"Anh đang giả vờ làm gì? Không phải đó là lý do anh đến đây sao?"

Sắc mặt hắn có chút xấu xí nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc áo ngủ đi tắm.

Vệ Tấn mặc áo choàng tắm màu hồng bước ra khỏi phòng tắm, trông anh ấy rất buồn cười, khiến tôi lại bật cười, anh ấy cũng cười và sờ sờ gáy.

"Anh vào phòng đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay."

Một niềm vui khó nhận thấy hiện lên trên khuôn mặt anh.

Hà, anh bạn.

8

Khi tôi vào phòng, anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu hồng, nằm nửa người trên giường nhìn quanh phòng tôi. Thấy tôi bước vào, anh có vẻ hơi dè dặt. Tôi ngồi xuống mép giường và kéo áo choàng của anh ấy.

"Anh mặc nhiều quá, có nóng không? Cởi ra đi."

Có lẽ tôi quá thẳng thắn, khiến anh ấy lộ ra chút sợ hãi, anh ấy có thực sự sợ hãi hay không thì tôi không biết, cũng không quan tâm.

Dưới váy ngủ là cơ bụng tám múi, tôi chọc vào từng cái một, chúng rất đàn hồi và săn chắc.

Anh ấy bị tôi k1ch thích đến mức buông bỏ vũ khí, tôi vẫn không ngừng tấn công khiến anh không còn đường lui. Vẻ mặt đau đớn không chịu nổi, cuối cùng anh trở mình, không thô bạo như lần trước mà rất dịu dàng.

Sau cơn nóng bừng, anh ôm tôi từ phía sau, tôi khó chịu di chuyển ra mép giường để tránh xa anh ấy.

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh ấy cứng lại.

Dù sao thì tôi cũng không muốn để ý tới nên dựa vào giường ngủ quên.

Tôi tỉnh dậy lần nữa và Vệ Tấn đã đi rồi.

Tôi bàng hoàng đi mở tủ lạnh. Có một tờ ghi chú trên tủ lạnh.

"Tỉnh dậy không được uống nước đá. Bữa sáng trong nồi đã có rồi, còn nóng thì ăn đi."

Tôi luôn lo liệu mọi việc cho Nguỵ Hiên, nhưng đây là lần đầu tiên có người khác quan tâm đ ến tôi.

Tôi mở tủ lạnh, lấy nước đá ra rồi vô thức đặt xuống xem trong nồi có món gì ngon.

Đây có phải là món bánh rán yêu thích của tôi sao? Anh ấy mua nó khi nào? Tôi mở điện thoại lên thì thấy Vệ Tấn đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

[Em tỉnh rồi à? ]

[Có bánh trong nồi.]

[Vẫn còn đang ngủ? ]

[Mèo nhỏ lười biếng.]

Tôi đã không trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Nhưng tôi thấy Nguỵ Hiên gửi tin nhắn cho tôi.

[Tiểu Vũ, chúng tôi có thể trở lại như trước được không?]

[ Không có em bên cạnh, anh không thể ngủ được.]

[Tám giờ tối nay, gặp nhau ở nhà hàng Thanh Viên. ]

[Anh xin lỗi, em hãy đến để thấy sự chân thành của anh. ]

Nguỵ Hiên muốn xin lỗi tôi?

Anh ta chưa bao giờ xin lỗi tôi mà chỉ dỗ dành tôi. Có lẽ lần đầu thấy anh ta nhún nhường khiến tôi có chút động lòng, tôi vẫn đi dự tiệc tối đó.