Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Chết tiệt, tùy tiện cho một cái lý do vậy.

King táo bạo xoa đầu: “Tôi tới giết anh.”

Biểu tình của Jason tràn đầy kinh ngạc, lặp lại thêm 1 lần: “Giết tôi?”

King gật đầu: “Giết anh.”

“Vì sao?” Jason hỏi.

King phát điên: “Tôi làm sao mà biết vì sao chứ hả? Anh không phải chỉ là một tên làm công ăn lương bình thường thôi hay sao? Vì sao lại có người chịu trả 5.000.000 để giết anh?”

“5.000.000?” Jason càng thêm kinh ngạc. “Đô la Mỹ hay là nhân dân tệ?”

King nhíu mắt: “Tuy rằng điều anh quan tâm ở thời điểm này có chút sai … Đô la Mỹ.”

Jason líu lưỡi: “Đô la Mỹ?”

“Anh thật sự không phải là một tên tổng tài thất thế hay là con riêng của ông chủ nào đó chứ?” King lẩm bẩm.

“Không phải, hộ khẩu của tôi có thể chứng minh nguồn gốc gia đình thuần khiết của tôi đó.” Jason trả lời.

“Vậy cha mẹ anh thì sao?” King lại hỏi.

Hình như câu chuyện đang đi sai hướng rồi thì phải?

“Chuyện của cha và ba của tôi tôi cũng không rõ lắm.” Jason bất đắc dĩ nhún vai. “Chỉ là tới giết tôi thôi sao?”

King cắn cắn môi: “… Còn phải tiếp cận lừa lấy lòng tin của anh để vào nhà của anh ở, mở tủ sắt của anh ra lấy trộm tài liệu trong đó.”

Jason con mắt con mắt: “Trước hết tôi rất hoan nghênh cậu tới tiếp cận để vào nhà tôi ở, thứ hai tôi muốn hỏi, cậu thấy nhà tôi có tủ sắt sao?”

“Cho nên trước tiên mới cần lấy được lòng tin của anh đó.” King không có bị hắn dụ dỗ. “Như vậy rốt cục anh có giấu tài liệu mật nào không vậy?”

Jason cười rất nghịch ngợm: “Cậu đoán thử xem.”

King xoay người hướng ngoài cửa sổ hít sâu vài ngụm không khí.

Đột nhiên, trong lúc y chưa kịp phát hiện, một luồng khí ALPHA nồng nặc bỗng nhiên bao bọc lấy y.

Jason đưa hai tay đặt lên bệ cửa sổ, vây hoàn toàn cơ thể King ở trong lòng ngực mình.

King ngừng thở, cứng toàn lưng, toàn thân nổi da gà.

Điều không xong chính là luồng nhiệt ở bụng dưới bất chợt nổi lên, cậu bé ở dưới cũng bắt đầu rục rịch.

Người đàn ông kia kề sát lỗ tai y nhẹ nhàng hít thở: “Đem phía lưng của mình không chút đề phòng hở hang như thế, cho thấy cậu kỳ thực rất tin tưởng tôi đi?”

“Cầu anh đó,” King dùng sức nuốt cổ họng mình, khó khăn mà mở miệng. “Tôi đã biết sai tự sửa, biết khó tự lui rồi.”

“Có thể quay lại đây không?” Jason nhẹ nhàng hỏi.

Giọng nói dịu dàng, nhưng King lại nghe thấy sự chân thật đáng tin trong đó.

Y chậm rãi, bị hai tay của Jason chắn ngang, cả người quay lại.

Ở phía sau không có lộ ra khoảng không nào còn khiến cho y thấy đỡ 1 chút, nhưng cảm giác trực diện thẳng với Jason lại khiến cho y rất không xong.

OMEGA trời sinh chính là khuynh đảo ở dưới khí tức của ALPHA, nhưng King bức bách chính mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Jason.

Jason vẫn tao nhã trước sau như một, ánh cười bình thản trong đáy mắt càng mang rõ ý trấn an rất rõ ràng. Hắn thậm chí dần chậm rãi thả ra gông cùm xiềng xiếc King.

King lần thứ hai thấy hắn lấy ra kim tiêm, thật không tin nó là thuốc ức chế, y mở miệng: “Nếu như nó là thuốc ức chế, thì tôi cũng không cần, chúng ta đều biết chỉ cần anh rời khỏi phòng này là tốt nhất.”

Jason nhún nhún vai lấp lững, sau đó kéo tay áo, lấy kim thuốc tiêm lấy thuốc vào trong cánh tay mình.

Quả nhiên không phải thuốc ức chế, mà là thuốc kiềm chế ALPHA

Thời gian phát huy công hiệu của thuốc này rất nhanh, chỉ nửa phút sau, cho dù tên này đang đứng rất gần mình, nhưng khí tức áp bách câu dẫn lại không hề phát tán ra nữa.

King thật lòng mà thở dài đầy nhẹ nhõm.

Jason thối lui: “Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào.”

King thấy hắn bước tới chỗ sofa mà ngồi xuống, liền lắc đầu: “Tôi vẫn nên tiếp tục đứng ở đây.”

“Thế nhưng tay cậu?” Jason nhíu mày.

King lau lau chà chà ở trên người, vết thương đã không còn chảy máu nữa: “Không có việc gì.”

“Được rồi,” Jason thở dài. “Chỉ là cậu biết, cho dù có thuốc ức chế, thì máu của OMEGA đối với tôi vẫn có lực hấp dẫn rất lớn đấy.”

King gật đầu: “Ngay cả như vậy, tôi vẫn tin anh có ý chí tựa như thép.”

Jason cười to: “Lại nói, cậu cũng chẳng yếu, lại tự dưng biết khó mà lui, vì sao?”

“Anh quá mạnh.” King bĩu môi. “Tôi dò xét cũng có, đánh lén cũng có, đều bị anh như không có việc gì mà hóa giải được, mà anh chỉ hoàn toàn dùng thuộc tính của BETA. Nếu tiếp tục ngang ngạnh mà chấp hành nhiệm vụ này, tôi sợ cuối cùng sẽ bị anh giết.”

“‘Chuyện đó?"” Jason nghiền ngẫm.

King nhún vai, gật đầu: “Phải, dù cho là cái ‘chuyện đó’, cũng không phải là một chuyện giỡn vui đâu.”

Jason cười: “Cậu từng thử?”

King nháy mắt mấy cái, nghe thấy sự uy hiếp ẩn sâu bên trong, tuy rằng không rõ lý do, nhưng cũng rất thành thật: “Chưa từng thử qua.”

“Vậy cậu có muốn thử qua không?” Jason thả lỏng mà ngả lưng ra sau ghế.

King há mồm: “Hả?”

Jason hỏi lại: “Xử nam?”

King chần chừ gật đầu: “Phải.”

Bỗng thấy người đàn ông kia vỗ tay một cái, thể hiện biểu tình kinh hỉ: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

“…”

Nếu như King có lông chim, hiện tại nhất định là từng chiếc đang nhảy tưng lên, thế nhưng thật tốt, Jason không có tiếp tục cái chủ đề này, mà là hỏi: “Cậu thẳng thắn nói cho tôi nghe như thế, không sợ bị người ta truy cứu trách nhiệm sao?”

King phiền táo gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã dự định bồi thường cho người ta, gấp đôi tiền đặt cọc …”

“Bao nhiêu?” Jason có chút hiếu kỳ.

“100.000.” King thở dài. “Thế nhưng tôi còn trả được.”

Jason nhìn y nở nụ cười kỳ lạ: “Ngay từ trước khi nhận nhiệm vụ cậu đã định vi ước?”

King gật đầu, rất thành thực mà thừa nhận.

Khí tức ALPHA torng phòng đã hầu như biến mất hoàn toàn, cơ thể của King đã không còn bị dụ dỗ và triệu hoán, hơi hơi thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn bảo trì màu đỏ cảnh báo với Jason.

Jason khoanh tay ngang ngực, đưa tay sờ sờ cằm, sau đó nói với King: “Tôi không có 5.000.000, thế nhưng có thể tôi có thứ khiến cậu thấy hứng thú, có muốn làm giao dịch với tôi không?”

“Nếu như anh định nói là đó là anh thì thực xin lỗi tôi không có hứng thú.” King bĩu môi.

HIệu lực của thuốc ức chế cũng không quá ngắn, có đủ để mình chạy tới cướp lấy vali rồi phá cửa chạy đi không? Hoặc là đồ trong hành lý hay là bỏ hết luôn đi? Lúc trước y chẳng biết bị cái gì lại chạy tới ở tầng 20, sớm biết vậy đổi đến ở lầu 2 đã có thể mở cửa sổ chạy thoát rồi? King tự mình thức tỉnh, sau này tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm này nữa.

“Cậu là một OMEGA lại đi làm sát thủ, khẳng định sẽ có lúc không tiện. Tôi có quen một người bạn chuyên về nghiên cứu thuốc rất ưu tú, có thể giúp cho cậu chế tạo ra thuốc ức chế, thuốc làm lạnh, thuốc kích thích, thuốc tăng lực, bảo đảm an toàn không có tác dụng phụ, cậu nhìn tôi thì thấy.” Jason mở miệng.

King sửng sốt, lập tức cười hờ hững nói: “Tôi là một OMEGA, tôi chấp nhận chuyện này, cũng tiếp nhận sự uy hiếp cùng tính nguy hiểm của ngành sát thủ, Đối với nghề nghiệp này, tôi có đủ nhược điểm cùng khuyết điểm để mất mạng. Nhưng thế thì sao? Tôi chính là tôi, chính là một bản thể độc nhất vô nhị trên thế giới này, thể lực yếu thì bảo trì mỗi ngày 4-5 tiếng rèn luyện thể lực, người không quá cao thì luyện tập nâng người, tốc độ không đủ thì luyện hơn về độ linh mẫn và sự mềm dẻo. tuy rằng tôi là một OMEGA, nhưng anh nghĩ cứ là ALPHA thì sẽ thượng được tôi sao?”

Đây là lần đầu tiên King nói nhiều đến thế, ngữ khí cũng không kịch liệt, nhưng Jason tinh tường thấy được quang thải trong ánh mắt y.

“Tôi cũng không nghĩ vậy.” Jason nói thật lòng.

King cười cười, quay đầu lại nhìn hắn: “Toàn bộ thế giới này người mà tôi có thể tin tưởng, chỉ có chính tôi. Nếu như ngày nào đó mà tôi chết, cũng là chuyện của riêng tôi.”

“Cho nên đây chính là nguyên nhân mà dù cho cậu có ưu tú thế nào, vẫn không có được ALPHA của riêng mình?” Jason đổi chủ đề.

“Chứng không kiên nhẫn khi tiếp xúc với người khác.” King giản đơn giải thích.

“Vậy khi tới kỳ động dục, cậu sao mà vượt qua được vậy?” Jason lại hỏi.

King: “… Ở thế kỷ này, có một phát minh rất thiên tài đó, tên là cây massage tự động nhiều công năng.”

Jason hiểu mà gật đầu. Sau đó hắn lại chợt nói: “Cậu thật sự không muốn thử qua?”

King nhíu mắt: “Còn anh, có định thả tôi không?”

Jason nói: “Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ thấy hiếu kỳ về ‘chuyện đó’?”

King: “… Chứng không kiên nhẫn khi tiếp xúc với người khác, bị đụng tới sẽ phát điên, bị sờ sẽ nổi khùng đó.”

Khóe miệng Jason cong lên: “Đánh thắng được cậu là xong.”

Động tác dừng một chút, lông tơ ngay gáy lại dựng thẳng lên, King há mồm, chậm rãi mở miệng: “Anh muốn làm?”

“Tôi rất là muốn thử qua một lần nha!” Jason thể hiện biểu tình vô tội. “Cậu hiểu không vậy, lớn tới tuổi này mà còn là xử nam thật là một chuyện bị người khác cười nhạo đó! Mỗi lần tụ họp lại cùng bạn bè uống khi hỏi tới sở thích về chuyện đó thì quả thực là cực kỳ xấu hổ! Tôi không muốn tiếp tục nói xạo nữa!”

King kinh ngạc đến ngây người.

“Cậu xem cậu đó, vừa vào công ty đã với tôi mắt đi mày lại, xích lỏa câu dẫn khiêu khích tôi, hiện tại lại muốn vỗ mông rời đi, như vậy rất là không được đó.” Jason tiếp tục lên án.

King đã hoàn toàn bị chọc giận: “Anh muốn cùng tôi làm tình? Bởi vì anh là xử nam tôi cũng là xử nam cho nên anh nghĩ chúng ta hợp nhau? Cho dù tư thế sai tôi cũng không biết nên tôi sẽ không chê cười anh? Anh là ALPHA tôi là OMEGA thì chúng ta làm tình sẽ là củi khô lửa bốc nên mấy kỹ xảo kéo dài thời gian gì đó chỉ là mây bay?”

“Gì mà kỹ xảo kéo dài thời gian gì đó, chúng ta có thể thảo luận sau đó.” Jason trả lời. “Quan trọng nhất chính là tôi thích cậu.”

“Chúng ta chỉ mới quen có mấy tháng thôi! Chúng ta chính là quan hệ đồng nghiệp thuần khiết đó! Tôi nhận tiền là tới lừa anh giết anh đó! Anh hiện tại chỉ là BETA thôi!” King vẫn tiếp tục gắt gỏng.

Jason vui vẻ mà lấy ra một kim tiêm khác: “Cái này xử lý rất dễ mà.”

King lập tức khôi phục lý trí: “Anh đừng tiêm, tôi cái gì cũng nghe anh, có phải anh muốn tôi giết cái người mướn tôi tới giết anh? Tôi đi, sẽ lập tức đi.”

Jason lại nghi hoặc: “Sao cậu lại sợ tôi trở lại thành ALPHA như thế, có phải kỳ thực cậu đã thích tôi rồi không?”

King xoa đầu: “Anh đủ rồi, nếu còn tiếp tục đùa tôi sẽ đánh anh đó.”

Jason ủy khuất bĩu môi, nhưng cũng chịu bỏ kim tiêm vào trong túi khiến cho King thở phào nhẹ nhõm.