Uyển Ngưng về tới nhà đã thấy ở ngoài cửa có một chiếc túi, cô bước tới cầm lên mở cửa vào trong nhà.

Cô đặt chiếc túi này lên bàn nhận được tin nhắn của mẹ cô gửi tới, nội dung là: [ Đồ mẹ đã gửi tới, một lát thợ trang điểm sẽ đến.

Tài xế mẹ cũng đã sắp xếp ở dưới nhà đợi con.]

Mẹ cô quả thật rất chu đáo lo liệu tốt mọi chuyện nhất là những chuyện như này thì chuẩn bị kĩ càng cho cô.

Cô nằm dài trên ghế, nhìn lên trần nhà: "Mong là người tên Vu Dương kia cũng không chấp nhận mối hôn sự này.

Như vậy mới dễ dàng thuyết phục hủy bỏ."

Nằm một lát tiếng chuông cửa vang lên, Uyển Ngưng miễn cưỡng ngồi dậy bước ra mở cửa thấy một cô gái đứng trước cửa nhà.

Cô gái trước mắt nhìn cô mỉm cười nói: "Chào chị em là nhân viên trang điểm được bà Uyển kêu tới."

Cô đứng sang một bên, nói: "Em vào đi."

Cô gái bước vào cô đóng cửa theo sau, cô gái đặt đồ trang điểm lên bàn quay sang nhìn cô, nói: "Chị ngồi xuống đi em giúp chị trang điểm."

Cô ngồi xuống để mặc nhân viên trang điểm làm gì thì làm trên mặc cô.

Một lát sau, cô gái đó đứng thẳng người nói: "Chị Uyển Ngưng em trang điểm và làm tóc xong rồi, chị mau đi thay đồ đi chị."

Uyển Ngưng nghe vậy đứng dậy cầm lấy túi bên cạnh đi vào phòng thay đồ.

Lúc cô thay đồ xong bước ra đứng trước gương nhìn thấy cô như được thay một diện mạo khác.

Mái tóc dài được uốn xoăn thì búi lên cao chỉ chừa vài lọn tóc ở trên gò má, gương mặt được đánh chút phấn càng làm thêm sự trắng mịn.

Đôi môi được đánh chút son màu đỏ không quá đậm nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn từ người khác.

Cô đang mặc chiếc váy dài cúp ngực màu đỏ lộ ra xương quai xanh, da cô vốn dĩ đã trắng nên khi mặc bộ đỏ này lên càng làm tăng lên sự nổi bật.

Uyển Ngưng đưa tay sờ lên cổ mình thấy trống vắng, bước tới mở tủ lấy một cọng dây chuyền đeo vào.

Cô đi lại trước gương ngắm nhìn lần nữa cảm thấy ổn rồi thì mở cửa bước ra.

Lúc cô đi ra thì nhân viên trang điểm nhìn cô tấm tắc khen ngợi: "Chị Uyển Ngưng chị xinh đẹp thật đó cũng rất hợp với màu đỏ này."

Cô mỉm cười: "Cảm ơn lời khen của em."

Nhân viên trang điểm cầm túi đồ lên nói: "Xong việc của em rồi thì em xin phép về trước."

"Được."

Nhân viên trang điểm rời khỏi, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô cầm lên nhìn tên người gọi là mẹ cô, cô bắt máy: "Alo mẹ."

"Con đã chuẩn bị xong chưa? Tài xế đang ở dưới nhà đợi con."

"Con xong rồi, xuống ngay đây." Cô nói xong thì bên kia cũng cúp máy, cô vào trong phòng lấy một chiếc túi cũng là màu đỏ trùng với màu trang phục mà cô đang mặc rồi bước đi ra ngoài.

Tới nhà hàng mà mẹ cô đã gửi sang, Uyển Ngưng mở cửa bước xuống xe rồi đi vào trong.

Nhân viên phục vụ thấy cô thì bước tới hỏi: "Xin chào, cho hỏi cô có đặt bàn trước không?"

Cô lắc đầu: "Không có nhưng có một người hẹn tôi ở đây."

Nhân viên phục vụ đó hỏi: "Thế xin hỏi cô tên gì?"

"Uyển Ngưng."

"Ra là Uyển tiểu thư, Vu thiếu đang đợi cô ở bên trong.

Mời cô đi theo tôi." Nhân viên phục vụ đó dẫn đường cô đi theo sau.

Lên tầng hai, Uyển Ngưng thấy nhân viên dẫn cô tới một căn phòng ở cuối hành lang.

Cô nhìn kĩ ở nơi này có ba căn phòng mà thôi, nhân viên mở cửa nói: "Uyển tiểu thư mời vào."

Uyển Ngưng bước vào nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông, tuy chỉ từ xa nhưng cô cảm nhận được sự áp bức phát ra từ người đàn ông này.

Cô đi tới gần anh, anh nghe thấy tiếng giày cao gót ở phía sau lưng vang lên thì quay sang nhìn khiến cô bất ngờ dừng lại.

Vu Dương nhìn thấy cô có một gương mặt xinh đẹp, nhất là nốt ruồi ở dưới mí mắt kia càng trông thêm mị hoặc hơn.

Cô nhìn thấy anh thì trong lòng thầm than sao lại soái như vậy.

Cô cứ tưởng mấy người ở trong quân đội đều là tướng tá to con, thô kệch nhưng nhìn người đàn ông trước mắt này thì không phải vậy.

Tuy không to con nhưng từ trên người anh cô cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, quyết đoán của anh.

Vu Dương đứng dậy, gật đầu nhìn cô hỏi: "Cô chính là Uyển tiểu thư, Uyển Ngưng?"

"Đúng vậy."

Anh đi tới ghế đối diện kéo ghế ra, Uyển Ngưng đi tới ngồi xuống nhìn anh nói: "Cảm ơn."

Anh thấy cô ngồi xuống thì trở về chỗ ngồi của mình, một lát sau nhân viên phục vụ đem những món ăn vào đặt lên bàn.

Đợi nhân viên phục vụ đi xuống, anh nhìn cô rồi nói: "Tôi là Vu Dương năm nay 28 tuổi, hiện là một quân nhân.

Chuyện hôn ước là do từ nhỏ cả hai gia đình sắp đặt sẵn nhưng tôi hiện tại không có ý định hủy hôn."

Uyển Ngưng nhìn anh hỏi: "Vì sao?"

"Vì ông nội tôi.

Sức khỏe ông nội tôi bây giờ khá yếu, tôi muốn làm gì đó cho ông nội vui."

"Ngay cả việc kết hôn với một người gia đình sắp xếp cho anh?"

Vu Dương gật đầu: "Đúng vậy.

Quân nhân như tôi ngày nghỉ phép trong năm cũng chỉ có 20 ngày, đôi khi cũng có nhiệm vụ cấp cao có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Tôi cũng không có thể lúc nào cũng cầm điện thoại nhắn tin, gọi cho cô cũng không dành nhiều thời gian cho cô nên cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi."

Uyển Ngưng nãy giờ nghe anh nói trong lòng cũng suy nghĩ, thật ra lúc đầu cô phản đối việc kết hôn này vì sợ kết hôn với một người to con vạm vỡ.

Nhưng khi nhìn thấy anh thì cô cũng đã thay đổi quyết định, cô nghĩ kết hôn với anh cũng không là điều gì xấu.

Anh thời gian nghỉ cũng ít như vậy cũng sẽ ít cơ hội gặp mặt, ít chung đụng với nhau như vậy việc kết hôn này cũng không tệ.

Cô gật đầu đồng ý: "Được tôi thấy không tệ.

Tôi sẽ đồng ý với hôn nhân này.

Tôi giới thiệu một chút, tôi tên Uyển Ngưng năm nay 26 tuổi là một diễn viên nhỏ bé thôi chưa nổi tiếng lắm."

Vu Dương nhìn cô nói: "Cũng là con út của Uyển gia.

Cô còn thiếu cái này."

Cô ngượng ngùng sờ mũi: "Đúng vậy."

"Nếu như dựa vào gia thế của cô thì chắc chắn cô sẽ tìm được một công ty tốt, độ nổi tiếng cũng nhanh hơn sao cô không làm vậy?"

"Tôi muốn tự lực đi lên không dựa vào gia thế của mình với lại ba mẹ tôi không đồng ý việc tôi làm diễn viên."

Anh cũng không nói gì thêm về chuyện này nữa, nói: "Ăn thôi đồ ăn sắp nguội rồi."

Uyển Ngưng gật đầu cầm ly rượu lên uống một ngụm, cầm dao và nĩa cắt bít tết.

Cô chưa cắt xong thì trước mắt đã có một dĩa bít tết được cắt chỉnh tề đưa sang cho cô, rồi lấy dĩa bít tết của cô sang chỗ anh.

Cô nhận lấy mỉm cười: "Cảm ơn anh."

"Không gì, ăn đi."

Ăn xong, Uyển Ngưng cầm ly rượu lên uống nhìn anh hỏi: "Anh nhập ngũ bao lâu rồi?"

Vu Dương đặt nĩa và dao xuống, cầm khăn lên lau miệng nói: "10 năm rồi."

"Lâu đến thế sao?" Cô kinh ngạc thốt lên.

"Đúng vậy, ông nội từng là một quân nhân nên tôi từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ ông và có ước mơ muốn nhập ngũ."

"Anh rất ngưỡng mộ và yêu quý ông nội anh?"

"Đúng vậy, cho nên tôi mới chấp nhận quay về cũng đồng ý về hôn sự này."

Hai người cũng không nói thêm gì nữa, cô đứng dậy cầm túi xách lên nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

"Được."

Uyển Ngưng bước ra khỏi phòng đi vào phòng vệ sinh, nhìn chính bản thân trong gương rồi mở túi xách cầm thỏi son tô lên môi.

Trang điểm sửa soạn xong cô bước ra thì đụng trúng một người đàn ông, cô vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Người đàn ông đó xua tay tỏ ý rằng bản thân không sao, cười cười nhìn cô: "Tôi không sao hết cô cứ yên tâm."

Cô gật đầu xin lỗi rồi trở về phòng của mình, người đàn ông đó thấy cô biến mất sau cánh cửa thì xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Vu Dương thấy cô bước vào thì nói: "Ở đây đang có nhạc, không biết cô có hứng thú nhảy cùng tôi một bài được không?"

Uyển Ngưng gật đầu cũng không từ chối: "Tất nhiên là được.".