Uyển Ngưng cầm lon nước ngọt lên uống, chống cằm nói: "Thì mình được mời ký.

Có một người quản lý ở đó xem mình diễn xong muốn mời mình về công ty.

Cậu nói xem công ty đó lớn, nổi tiếng như vậy sao mình bỏ lỡ được."

Mỹ Oánh cầm lon nước ngọt bên cạnh lên chạm vào lon nước của cô: "Mình nghĩ lần này chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng.

Cậu nhan sắc, diễn xuất đều có nhưng lúc trước ở công ty cũ Triều Dương chị ta không đưa tài nguyên cho cậu thôi.

Bây giờ có người nhìn thấy được diễn xuất của cậu chắc chắn sự nghiệp sẽ thăng tiến."

Cô nở nụ cười, cầm lấy lon nước ngọt uống một ngụm lớn: "Cậu nói đúng."

Vu Dương và Chu Kỳ Hiên đi vào quán thịt nướng là quán hai người họ hay thường ghé ăn lúc còn đi học nhất.

Chu Kỳ Hiên cầm lon bia lên nhìn anh: "Uống bia chứ?"

Vu Dương lắc đầu cầm lấy lon nước ngọt bên cạnh: "Không uống, một lát phải ra máy bay về quân khu."

Chu Kỳ Hiên khui lon bia ra uống một ngụm: "Cậu không uống thì tôi uống.

Ở chỗ cậu thế nào rồi, nhiệm vụ gần đây cậu nhận có khó lắm không?"

Anh mở lon nước ngọt cầm trên tay nhưng không uống, gật đầu: "Tất nhiên là có."

Chu Kỳ Hiên lại uống bia tiếp tục nhìn anh nói: "Nhớ chú ý an toàn đó có biết không?"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.

Hôm nay có một chuyện muốn thông báo với cậu, tôi kết hôn rồi."

Anh ta đang tính uống thêm bia nữa nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: "Cậu, cậu kết hôn rồi? Với ai vậy? Tôi có biết người đó không?"

Vu Dương nhìn anh ta lắc đầu: "Tất nhiên là không biết.

Cô ấy là vị hôn thê của tôi tên là Uyển Ngưng."

"Uyển Ngưng? Uyển tiểu thư ở Uyển gia đó sao? Người có hôn ước với cậu từ nhỏ?"

"Đúng vậy."

Chu Kỳ Hiên cười lớn, nói: "Chuyện vui, chuyện vui phải nên ăn mừng.

Bà chủ cho thêm phần thịt nướng nữa đi."

"Cậu kêu nhiều như vậy ăn có hết không?"

"Còn cậu ở đây nữa mà, không sao.

Chuyện vui của cậu nên phải ăn nhiều chút."

Uyển Ngưng ở bên này đang giải quyết mấy xiên thịt nướng trong tay, Châu Giác nhìn cô ăn như vậy thắc mắc hỏi: "Không phải diễn viên các cậu đều nói cái gì mà giữ dáng sao? Cậu ăn nhiều như vậy mà không sợ mập hả?"

Mỹ Oánh ngồi bên cạnh nói: "Cậu quên rồi hả, Uyển Ngưng cậu ấy trước giờ ít khi quan tâm đ ến cân nặng."

Uyển Ngưng nhìn hai người rồi để xiên thịt xuống, cầm khăn giấy lau tay và miệng nói: "Mình ăn nhiều như vậy nhưng không tăng cân nên mình không sợ."

Châu Giác nhìn cô với ánh mắt sùng bái: "Uyển Ngưng, mình cũng muốn giống như cậu ăn nhiều cỡ nào cũng sẽ không béo."

Chu Kỳ Hiên ngồi bên kia ăn thịt nướng, nhìn anh nói: "Cậu đó, bây giờ cậu đã có vợ rồi làm nhiệm vụ phải nhớ cẩn thận.

Hôm nay ngày vui của cậu, tiền ăn hôm nay cậu trả cậu thấy thế nào?"

"Được thôi không thành vấn đề."

Không biết là Châu Giác uống hết lon nước ngọt từ lúc nào, trong lúc bọn cô không để ý đã cầm lon bia lên uống.

Lúc bọn cô nhìn sang thì thấy hai lon bia rỗng trên bàn, Uyển Ngưng nhìn Châu Giác đang mơ màng gương mặt ửng đỏ vì say.

Mỹ Oánh thầm than: "Thôi xong."

Châu Giác định cầm lấy lon bia lên uống thì Uyển Ngưng đưa tay cản lại: "Cậu tửu lượng không tốt đừng uống nữa.

Cậu say rồi."

Châu Giác nghe vậy thì đứng dậy hét lớn: "Mình không có say."

Mọi người trong quán đều quay lại nhìn, hai người bọn cô xấu hổ muốn làm như không quen cô ấy vậy.

Mỹ Oánh đứng dậy định kéo cô ấy ngồi xuống: "Rồi rồi cậu không say.

Cậu mau ngồi xuống đi."

Lúc say không biết sức lực Châu Giác ở đâu ra không chịu nghe theo Mỹ Oánh, thoát khỏi bàn tay của cô ấy đứng lên nói: "Mình chưa say, mình muốn hát một bài."

Uyển Ngưng thấy vậy thì đứng dậy ngăn cản, nếu để cô ấy hát chắc chắn sẽ khiến mọi người chịu một trận đau đầu: "Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi ăn tiếp đi, đừng có hát."

Tiếng động ở bàn cô không hề nhỏ nên mọi người trong quán đều quay sang nhìn, Vu Dương nghe thấy giọng nói hơi quen tai cũng quay sang nhìn thì thấy Uyển Ngưng đang kéo cô gái có vẻ khá say ngồi xuống.

Chu Kỳ Hiên nhìn cô gái say đó nói: "Cũng không biết uống mấy lon mà lại say như vậy?"

Thấy Vu Dương cứ nhìn chằm chằm vào bên đó, anh ta hỏi: "Cậu nhìn gì chăm chú vậy? Đừng nói cậu mê cô nào bên đó rồi đấy? Tôi nói cho cậu biết cậu là người đã có vợ rồi." Vu Dương nghe vậy thì bật cười đứng dậy đi tới chỗ bọn họ, Chu Kỳ Hiên thấy vậy thì đi theo anh.

Bên này Uyển Ngưng đang cố gắng kéo Châu Giác ngồi xuống nhưng đều không thành, sức lực lúc say của cô ấy khá lớn khiến cô không may trượt chân.

Cô cứ tưởng sẽ tiếp đất một cái thật đau và kèm theo sự xấu hổ nhưng không ngờ cô lại rơi vào một lồ ng ngực ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên nhìn kinh ngạc, đây không phải là Vu Dương chồng của cô sao.

Sao anh ta lại ở đây?

Vu Dương cúi xuống nhìn cô, hỏi: "Đã nhìn đủ chưa? Có thể đứng lên rồi chứ?"

Uyển Ngưng thu hồi tầm mắt, vội đứng dậy thẳng người cười hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Có hẹn với người bạn."

Nghe anh nói vậy cô đưa mắt ra sau lưng anh nhìn thì thấy có một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh quần đen, gương mặt cương nghị khí chất trên người anh ta cô cảm nhận được là một sự lạnh lùng và mạnh mẽ.

Vu Dương thấy cô nhìn anh ta thì cười giới thiệu: "Đây là bạn của anh Chu Kỳ Hiên." Đôi nhìn anh ta giới thiệu: "Đây là vợ tôi Uyển Ngưng."

Chu Kỳ Hiên nghe vậy thì kinh ngạc: "Cô là Uyển Ngưng?"

Uyển Ngưng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy.

Anh biết tôi sao?"

"Hay nghe Vu Dương cậu ta nhắc tới."

Cô kinh ngạc không ngờ anh vậy mà lại hay nhắc cô trước mặt bạn bè.

Cô quay sang giới thiệu hai người bạn bên cạnh: "Đây là Mỹ Oánh còn đây là Châu Giác đều là bạn em."

Mỹ Oánh nhìn anh đánh giá một lượt, hỏi: "Anh là Vu Dương chồng của Uyển Ngưng?"

"Đúng vậy rất vui được làm quen."

Châu Giác ở bên cạnh la lối: "Mình chưa có say.

Ai, ai là chồng của Ngưng bảo bối? Ai lại cướp mất Ngưng bảo bối của mình?"

Vu Dương đứng bên cạnh nghe vậy thì buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của Uyển Ngưng bên cạnh thì biết là cô đang xấu hổ.

Châu Giác loạng choạng đi tới chỗ Chu Kỳ Hiên nheo mắt nhìn anh ta: "Anh là ai?"

Mỹ Oánh thấy vậy vội đi tới: "Châu Giác mau về thôi.

Người đó cậu không có quen biết."

Chu Kỳ Hiên nhìn Châu Giác đang say mèm trước mặt, trả lời: "Chu Kỳ Hiên."

"Chu...Kỳ...Hiên." Châu Giác nói xong thì nhón chân lên hôn vào môi anh khiến mọi người ở xung quanh đều kinh ngạc không thôi.

Chu Kỳ Hiên kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái cưỡng hôn như vậy cũng quên mất phải đẩy cô ra.

Châu Giác cảm thấy đôi môi này có vẻ mát lạnh và còn có mùi vị của bia khiến cô càng hôn sâu anh hơn.

Chu Kỳ Hiên lấy lại tinh thần vội đẩy cô ra nhìn đôi môi cô vì hôn mà trở nên hồng nhuận khiến anh phải dời tầm mắt sang chỗ khác nhưng khí tức trên người anh phát ra lại càng lạnh hơn.

Vu Dương nhìn anh ta nói: "Cậu ấy lần này giận rồi."

Uyển Ngưng khổ sở không biết mọi chuyện lại như vậy, cô đi tới khom người: "Xin lỗi anh Chu, bạn tôi say quá nên mới..."

Chu Kỳ Hiên nhìn cô cũng không thể phát tác cơn giận được bởi vì đây là vợ của bạn tốt anh.

Anh phất tay: "Không sao, cô không cần xin lỗi đâu."

Vu Dương nhìn anh ta hỏi: "Cần tôi chở về không?"

"Không cần, tài xế đang đợi tôi ở ngoài.

Tôi về trước, cậu nhớ cẩn thận."

"Được."

Chu Kỳ Hiên đi rồi, mọi người đều dời tầm mắt sang Châu Giác đang say mèm dựa vào Mỹ Oánh trong miệng lầm bầm gì đó.

Mỹ Oánh nhìn hai người bọn họ, nói: "Mình đưa cậu ấy về trước đây.

Cậu ấy say quá rồi."

Uyển Ngưng nhìn hai người lo lắng nói: "Một mình cậu có ổn không? Hay là để mình giúp cậu?"

Cô ấy lắc đầu: "Không cần đâu.

Vậy mình đi trước đây."

Nhìn Mỹ Oánh dìu Châu Giác rời đi, cô quay sang nhìn anh đang ung dung đứng bên cạnh, hỏi: "Anh mấy giờ bay?"

"9 giờ."

Cô giơ tay đeo đồng hồ lên nhìn, nhíu mày nói: "Bây giờ cũng đã 8 giờ rồi hay để em đưa anh ra sân bay?"

Vu Dương nhìn cô hỏi: "Vậy có làm phiền em không?"

"Không đâu, mau đi thôi."

Uyển Ngưng đang tính mở cửa ghế lái ra ngồi thì bị một bàn tay to lớn nắm lại, anh nói: "Để anh lái cho, em sang ghế phụ ngồi đi."

Cô gật đầu: "Vậy cũng được."

Vu Dương thả tay cô ra rồi mở cửa ghế lái ngồi vào, cô đi tới mở cửa ghế phụ ngồi xuống.

Anh thấy cô đã ổn định chỗ ngồi rồi thì khởi động xe chạy đi.

Trong xe cô thấy bầu không khí hơi ngột ngạt nên đưa tay nhấn nút để cửa kính xe được mở ra, những cơn gió thổi vào làm rối đi mái tóc của cô nhưng cô cũng chẳng để ý.

Cô nhìn anh đang tập trung lái xe, hỏi: "Hành lý anh đâu?"

"Chú Dương đang đem ra sân bay cho tôi."

Cô để tay lên cửa sổ trên xe, nhìn anh hỏi: "Vậy kì nghỉ tiếp theo của anh là khi nào?"

Anh lắc đầu đôi mắt vẫn nhìn về phía trước: "Không biết nữa nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp kì nghỉ tiếp theo sớm nhất có thể."

Cô im lặng không nói gì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hứng những cơn gió mát lạnh thổi tới.

Anh thấy như vậy thì nhắc nhở: "Coi chừng bị cảm lạnh, mau đóng cửa sổ lại đi."

Cô nghe vậy thì đưa tay nhấn nút đóng cửa sổ lại rồi ngồi thẳng người nhìn về phía trước..