Vì vậy, Mục Chính Hi không nói hai lời, nghiêm túc đi đến chỗ Hạ Tịch Nghiên.

Xốc chăn lên muốn đi vào.

Hạ Tịch Nghiên kinh hãi, nhìn anh: "Anh làm gì!? "

"Ngủ! "

"Anh..." Nói xong, Hạ Tịch Nghiên ngăn cản động tác của anh lại:

"Không phải anh muốn ngủ trên sofa sao!? "

"Xét thấy cự ly quá xa, em nói tôi không nghe rõ, cho nên quyết định gần em hơn một chút!" Mục Chính Hi nói.

Hạ Tịch Nghiên: "..." Đây cũng là lý do.

"Cái kia, kỳ thật em có thể lớn tiếng một chút!" Hạ Tịch Nghiên cười nói.

Bây giờ đừng nói là ở bệnh viện, cho dù không ở bệnh viện, cô cũng không thể nằm chung vơi Mục Chính Hi được! Đây là chuyện gì! Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi dừng lại, con mắt u ám nhì cô: "Vậy được, vừa rồi em muốn nói với tôi cái gì!?" Anh rất chăm chú nhìn cô hỏi

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của Mục Chính Hi, nếu như hôm nay Hạ Tịch Nghiên không nói rõ ràng với anh, sợ là anh không từ bỏ ý đồ.

Nghĩ nghĩ, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn cảm ơn hôm nay anh cứu em!" Hạ Tịch Nghiên nói.

Nghe thế, Mục Chính Hi nhíu mày: "Tôi đã nói rồi, cảm ơn chuyện hôm nay, sau này lại nói, còn nữa không!? "

"Không còn! "

"Em chắc chắn?" Nói xong, Mục Chính Hi tiếp tục xốc chăn lên.

"Vẫn còn, vẫn còn!" Nhìn hành động của anh, Hạ Tịch Nghiên sợ hãi vội vàng mở miệng.

"Nói!"

"Em chỉ là nghĩ đến lúc bị Hà Lục Nguyên bắt cóc, dường như ông ta nhận được một cuộc điện thoại, dường như, người bắt cóc, không phải là ông ta!" Hạ Tịch Nghiên nói.

Nghe thế, Mục Chính Hi quả nhiên dừng lại.

Nhìn Hạ Tịch Nghiên, nhíu mày: "Em chắc chắn?" Hạ Tịch Nghiên gật đầu.

Quả nhiên, sắc mặt Mục Chính Hi có chút thay đổi, như vậy nói rõ, Hạ Tịch Nguyên chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Người thật sự muốn hại Hạ Tịch Nghiên, vẫn chưa bắt được

Nhiều nhất là Hà Lục Nguyên chỉ là con cờ.

Nghĩ tới đây, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: "Rốt cuộc em đắc tội với bao nhiêu người!?"

Hạ Tịch Nghiên: "... sờ lương tâm mà nói, nếu không phải anh để em đi ký cái hợp đồng gì này, em có thể đắc tội với Hà Lục Nguyên sao?" Nếu như không phải Mục Chính Hi cố ý làm khó dễ cô, cô cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Vấn đề này, có một nửa trách nhiệm của anh.

"Hừ, vấn đề này, trách anh!?" Mục Chính Hi nhíu mày hỏi.

"Ít nhất, có một nửa trách nhiệm!" Hạ Tịch Nghiên nói.

Nghe thế, Mục Chính Hi cũng không phủ nhận, sau đó gật gật đầu: "Ừ, đúng thế! "

"Em yên tâm, tôi sẽ phụ trách..."

Hạ Tịch Nghiên: "..." Vì sao cảm thấy lời này, nghe có vẻ, rất…không tự nhiên chứ!?

"Vậy còn gì nữa không!? "

" Còn cái gì!? "

"Còn đắc tội với người nào nữa không!?" Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.

Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: "Em ở nước ngoài dợi hai năm, sao có thể đắc tội với ai được!" Hạ Tịch Nghiên nói.

Ngoại trừ Hà Lục Nguyên, Hạ Tịch Nghiên thật sự không nhớ đã kết thù kết oán với người nào.

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi gật gật đầu, cũng đúng.

Với tích cách của Hạ Tịch Nghiên, cô cũng sẽ không kết thù kết oán với ai.

Nhưng mà ai lại muốn hại cô chứ? Lại còn dùng phương pháp như vậy

Vấn đề này, đáng để suy nghĩ!