Hiện tại, bọn họ đứng ở tầng một.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm một cái bàn."

Ân Dập Diễm chọn lấy cái bàn người không nhiều lắm, ngồi xuống, rất tự nhiên, đem vợ yêu mới cưới của anh ôm ở trên đùi.

Xem ra cái bàn cần bốn người, lúc anh chưa tới, thiếu một người, hiện tại vừa vặn .

Anh biết rõ Oa Oa thích xem người khác đánh bạc, nhưng mà anh không hy vọng xem người đàn ông khác đánh bạc, vì thỏa mãn ham muốn giữ lấy của mình, anh tự mình ra trận.

"The stakes are?( Tiền đặt cược là cái gì?)" Anh hỏi ba người khác.

Nói tiếng Anh lưu loát, hoàn toàn nghe không hiểu, kỳ thật anh không phải người Anh quốc.

Qua hơn nửa ngày, người ngồi ở đối diện Ân Dập Diễm, có một người đàn ông Đức tóc dài màu nâu mở miệng, thanh âm tràn ngập khinh thường: "Hey, this is strange to you, the poor will al¬so come to this?" ( Hey, thật là kỳ lạ, người nghèo cũng tới nơi này? )

Cái này cũng không trách được bọn họ lại nghĩ như vậy, hôm nay Ân Dập Diễm mặc trang phục thoải mái, thoạt nhìn xác thực như là người thường.

Đôi mắt đen hiện lên một chút sắc bén, nhưng không để cho người bên ngoài nhận ra. Oa Oa ngồi ở trên đùi anh phát hiện không giống với anh.

"Làm sao vậy? Diễm, mọi người đang nói cái gì?"

Đừng trách cô, cô không biết tiếng Anh cũng là chuyện có thể tha thứ mà!

Cô cũng không muốn làm kẻ phản bội!

Anh thoáng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cô lo lắng, dịu dàng cười: "Không có chuyện gì, bọn anh chỉ là đang nói một chút về quy tắc trò chơi."

Sau đó, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, giọng nói dần dần lạnh xuống: "To begin, don’t know how to start the poor can come here?" ( Bắt đầu đi, không bắt đầu sao có thể biết được người nghèo sao có thể tới nơi này? )

Người đàn ông bên cạnh Ân Dập Diễm, hơi gật đầu tán thưởng, nói: "Well, there is a man of character!" (Được, thật là một người đàn ông có khí phách! )

Hừ, anh không phải có khí phách, mà là anh thật sự có năng lực như thế, thắng được những ma-cà-bông (dân lang thang) này!

Nhưng hiển nhiên , những ma-cà-bông này xem thường anh.

Lúc này, người đàn ông tóc màu nâu kia lên tiếng lần nữa: "A note $10,000 ? Dare to play?" ( Một lần 10 nghìn Đô-la, như thế nào? Có dám chơi hay không? )

"If you insist.( Cung kính không bằng tuân mệnh)" Anh giơ tay trái ra, ý bảo ‘ xin mời ’.

Vì vậy, bốn người đàn ông bắt đầu đánh bạc.

Bốn phía im ắng, người bên ngoài quan sát cũng ngừng nói thầm, không khí yên tĩnh làm cho người hít thở không thông.

Nhìn nét măt của họ, bốn người cũng đã bắt đầu.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên lông mày người đàn ông tóc màu nâu kia chau lên, không vui nguyền rủa một tiếng: "Shit!"

Chỉ thấy thần sắc Ân Dập Diễm tự nhiên, không chút hoang mang, mở hai tay ra : "You lose.(Ông thua)"

Cuối cùng, vẫn không quên thêm một câu: "Give money."(Đưa tiền)

Vì vậy, 10 nghìn Đô-la cứ như vậy rơi vào trong tay của anh. Chính là anh không lấy mười vạn Đô-la, mà cúi đầu, dịu dàng nói với Oa Oa: "Thắng mười vạn có đủ hay không? Không đủ chúng ta lại đến, em nhận tiền thuộc về mình."

Nhất thời, một đống tiền màu xanh của Mao (Mao Trạch Đông) gia gia ở trước mắt cô lắc lư, oa, đây chính là tiền mà thế gian đều yêu a!