Anh yên lòng, ôm lấy cô, yêu thương cười: "Oa Oa ngoan, chúng ta đến giường nghỉ ngơi được không?"

Cô cười, gật gật đầu: "Được."

Nam Cung Ngạo thấy khung cảnh trước mắ, mắt chợt đau, đau lòng đến như có ngàn lưỡi dao đâm vào vậy.

Một mũi tên xuyên thấu lòng anh, lấy đi của anh rất nhiều máu.

Nắm chặt tay lại, cuối cùng thở không ra.

Không có người gọi, anh không nói một câu mà yên lặng rời đi.

Trên hành lang, hai cái bóng người chồng lên nhau.

"Oa Oa, em có nhớ hay không, lúc trước khi ngủ nói với anh cái gì?" Người đàn ông hỏi, giọng nói run nhè nhẹ, vui vẻ.

"A, em nói cái gì?" Cô gái hơi suy nghĩ một chút, vẫn nghĩ không ra.

Ngừoi đàn ông nhíu mày: "Thật sự là không nhớ?"

"Cái gì vậy, anh không nói rõ, em sao mà biết được!"

"Xem ra, anh cần phải dùng chút ít thủ đoạn ——"

Người đàn ông cúi người, sắc mặt cô hơi tái, anh hôn đến khi mặt cô đỏ lên mới thôi.

Anh không thích thấy bộ dáng cô tái nhợt vô lực như vậy!

"Diễm, anh thật đáng ghét ——"

Cô gái sau khi thở gấp, cắn nhẹ cánh tay người đàn ông.

"Ha ha."

Bóng dáng của hai người xa dần, cuối cùng biến mất ở phía cuối hành lang.

Nửa tháng sau, bác sĩ tuyên bố: vết thương trên người Sở tiểu thư đã không còn đáng ngại, có thể xuất viện.

Sau khi nghe tin tức này, Oa Oa tất nhiên là rất vui vẻ. Không bị nhốt trong bệnh viện nữa rồi!

Những ngày này, cái người đàn ông kia bá đạo nóng nảy, cả ngày hạn chế hoạt động của cô, chỉ sợ không cẩn thận, làm miệng vết thương bị nhiễm trùng.

Vì sợ cô ở trong bệnh viện nhàm chán, Ân Dập Diễm đặc biệt từ thành phố Z chuyển đến một ít phương tiện giải trí: TV LCD 108 tấc [1], máy tính tinh thể lỏng, các loại tiểu thuyết, rối gỗ cực lớn. . . . . .

[1] tấc : đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ

Nói cách khác, đem toàn bộ trong Ân trạch chuyển vào đây.

"Diễm, chuyện này, ba mẹ biết không?"

Ân Dập Diễm cúi đầu, đôi mắt chợt lóe lên."Anh chưa nói cho họ biết chuyện này."

"Hắc hắc, Diễm, anh thật thông minh!" Nói cho cha mẹ rồi, chỉ làm tăng phiền não của họ, cho nên tốt nhất là không biết.

"Ngoan, cái này để anh cầm." Anh lấy một đóng rối gỗ trong ngực cô.

"Nhưng mà em rất thích nó, em muốn cầm."

"Em vừa mới khỏe lại, không thích hợp mang nặng như vậy."

"Cái này không nặng a!" Cô khoát khoát tay.

"Oa Oa?" Anh nâng giọng nói lên, ý hơi cảnh cáo.

Cô thè lưỡi: "Được rồi, được rồi! Em không cầm nhiều là được!"

Chợt lầm bầm nói: "Thiệt là, cái gì cũng không cho người ta làm."

Tuy lầm bầm, nhưng đã bị anh nhận ra. Không khỏi cười, ngốc, đương nhiên là sợ cô mệt mỏi , mới mới không cho cô cầm, tay không thể mang.

Oa Oa buồn bực một hồi, đột nhiên nhớ còn có một chuyện quan trọng chưa có làm.

"Diễm, đã qua nửa tháng. . . . . . Hắc hắc." Cô mỉm cười.

Anh quay đầu lại, nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Chính là. . . . . . Chính là đã qua nửa tháng!"

"Ừ, cách sinh nhật của em cũng không xa."

Anh biết rõ ý của cô, cũng không vạch trần, chính là muốn xem khuôn mặt nhỏ nhắn gấp gáp đến đỏ lên của cô.

Cô tức giận ."Em nói không phải là ý kia a!" Thật sự là kỳ quái, chỉ số thông minh của anh không phải rất cao đấy sao? Sao lúc này cũng không hiểu được ý tứ của cô?