Là bởi vì mình vừa mới cùng người đàn ông xa lạ đó khiêu vũ, anh nhìn thấy nên mới tức giận? Cô thừa nhận, chứng kiến Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ thì thầm bên tai khiến cô có ý định trả thù, cho nên mới cố ý khoa trương từng động tác nhảy, càng nhảy càng không dừng lại được.

Nhưng mặc dù tức giận anh cũng không thể đối xử với cô như vậy chứ? Nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong bãi đỗ xe và trong xe, ngửi thấy mùi tanh nhàn nhàn trong không khí, toàn thân cô lạnh lẽo phát run, theo bản năng kéo chặt áo lông vũ, nhìn ra bên ngoài cửa xem, cô mới phát hiện, chỗ này là lầu dưới nhà bọn họ.

Kéo khóa áo lông vũ xong, cô giùng giằng ra khỏi chỗ ngồi, vừa mới đứng lên, hai chân bủn rủn không còn hơi sức, giữa hai chân còn có cảm giác đau nhức, cô thiếu chút nữa ngã xuống.

Cô vịn ghế cố gắng mở cửa xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô run lẩy bẩy, cố nén cảm giác kinh khủng, cô bước xuống xe, “A......” thân thể rã rời giống như con búp bê rách, ngã thẳng xuống mặt đất, trên đầu gối truyền đến đau đớn tê dại, cô kêu lên một tiếng, hai tay chống trên đất mặt, khó khăn bò dậy.

Một giọt nước mắt chảy xuống, cô cố nén chua xót trong lòng, bởi vì chân không quen đi giày cao gót, đứng dậy có chút khó khăm, thiếu chút nữa lại ngã nhào! Vùng vẫy nhiều lần cuối cùng mới đứng lên.

Mới vừa đứng lên, cô liền vứt đôi cao gót phiền phức kia đi, hai chân trần trụi bước đi trên nền đất lạnh lẽo.

“Khốn kiếp......” Cô mở miệng cúi đầu mắng, gió lạnh thổi qua, hai bàn chân trần nhỏ nhắn bị đông cứng thành băng. Trong lòng xót xa bước từng bước chân đi về phía cầu thang, trong tim cũng đau nhói.

Đây là lần thứ hai anh cường bạo với cô, qua lần đầu tiên, anh đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng tối nay, cũng chỉ vì hành động của cô hơi quá đang, anh lại hành hạ cô như vậy!

Lăng Bắc Hàn! Rốt cuộc anh coi em là cái gì? Anh đã từng đối xử với Hạ Tĩnh Sơ như vậy chưa? Cho dù cô thật sự làm sao, nhưng cũng không nên nhục nhã cô như vậy chứ?

Cô cảm thấy, anh căn bản không để co vào trong mắt. Lúc vui mừng cưng chiều cô, thỉnh thoảng tặng cho cô gương mặt tươi cười, lúc trở mặt có thể lạnh nhạt với cô, thậm chí có thể hạ nhục cô như vậy…..

Nước mắt càng không ngừng chảy xuống dọc theo gương mặt, rơi vào trong cổ. Cô lảo đảo từng bước từng bước leo lên tầng năm, cảm giác theo mỗi bước chân, chất lỏng dinh dính từ trong chảy xuống đùi, sau một thoáng ấm áp đã trở nên lạnh lẽo.

Đầu ngón tay bám thật chặt vào tay vịn cầu thàng, giờ lại cảm thấy thật chật vật nhếch nhác!

Hận anh, rất hận! Rồi lại hy vọng giờ phút này anh xuống lầu , ôm cô lên, sau đó nói với cô, anh sai rồi, không nên đối xử với cô như vậy.......Cũng không có, mãi cho đến khi cô nhìn thấy cánh cửa quen thuộc của nhà mình, anh vẫn không ra đón cô.

Phía ngoài cửa chống trộm không khóa, bên trong cánh cửa cũng mở, cô đưa tay đẩy cửa......

Dưới ánh đèn sáng chiếu lên một thân màu đen, anh ngồi yên trông ghế sofa trong phòng khách, hút thuốc, khói mờ mịt lượn quanh, cô căn bản không thấy thái độ của anh, cũng không muốn nhìn anh một cái.

Hai chân lạnh lẽo bước trên sàn nhà, từng bước một đi về phía phòng tắm.

Lăng Bắc Hàn nhìn thấy cô mặc trên người chiếc áo lông vũ màu trắng, đôi chân nhỏ trần trụi, tóc tai rối bời không chịu nổi, trên mặt cô còn vương nước mắt thì trong lòng quặn đau, cho dù anh đau lòng nhưng vẫn không thể để tự ái xuống đến an ủi cô. Huống chi, tối nay cô quả thật quá đáng quá thể!

Anh không biết Tư Đồ Ngạn kia có quan hệ gì với cô, tại sao cô lại cùng anh ta khiêu vũ. Anh cũng không quên lần trước cô nói với anh, Tư Đồ Ngạn đó MAN hơn anh, cường thế hơn anh, bá đạo hơn anh….

Cho nên, cô bị Tư Đồ Ngạn đó hấp dẫn rồi sao? Không để ý người chồng là anh, ngay trước mặt anh em anh, bạn gái cũ của anh, nhảy điệu nhảy gợi cảm như vậy? Còn gợi cảm hơn cả nhảy Latin bình thường……

Úc Tử Duyệt, cô quá tùy hứng, quá hồ đồ, căn bản đã tiến vào trạng thái đã kết hôn hay chưa? Căn bản có xem anh là chồng của cô hay không? Hay là cô vẫn không hiểu thế nào là một người vợ, thế nào là một cuộc hôn nhân?

Nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, Lăng Bắc Hàn nhắm hờ mắt, thở ra một hơi, chậm rãi xoa xoa nơi trái tim đang nhộn nhạo đau.

Dừng lại một chút, anh lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại, lạnh lùng mở miệng: “Tôi là Lăng Bắc Hàn, phiền anh chuyển lời tới người đầu tư gần đây nhất của Tập đoàn Thiên Thành! Cảnh cáo Tư Đồ Ngạn, đừng hòng mơ tưởng tới người phụ nữ của tôi!” anh nói xong, lạnh lùng cúp điện thoại.

Lăng Bắc Hàn anh không cho phép mình bị người đàn ông khác làm khó, càng không để cho người đàn ông khác mong muốn người phụ nữ của anh! Nếu cần thiết, anh cũng có thể sử dụng “Đặc quyền”!

Có thể nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh thoáng qua một tia tàn nhẫn, một người quân nhân chân chính cương trực cũng có một mặt âm hiểm như vậy, chỉ vì một người phụ nữ, Úc Tử Duyệt!

Úc Tử Duyệt ngồi trong bồn nước nóng ngâm mình, trong lòng thì lạnh lẽo, ấm áp thế nào cũng không đứng lên. Cúi đầu nhìn bộ lễ phục bị xé nát trên người, thấy những dấu vết nhàn nhạt, những dấu đỏ mà Lăng Bắc Hàn còn lưu lại, chóp mũi chua chua, cô cười chua xót.

Nước mắt rơi xuống mặt nước, lăn tăn gợn sóng......

Lăng Bắc Hàn kéo cửa phòng tắm ra, đi vào, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đưa lưng về phía anh ngồi trong bồn tắm, trên người còn mặc bộ lễ phục bị anh xé nát không chịu nổi.

Anh đau lòng bước đến ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Úc Tử Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt xám xịt của anh, trong lòng chua xót không thôi, trái tim không ngừng co rút, “Ly hôn! Tôi muốn ly hôn!” Cô nhìn anh, từng chữ từng câu, kiên quyết nói.

Lời ra khỏi miệng, mới cảm giác trái tim đau đớn, cũng căn bản không nỡ cùng anh ly hôn.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, dáng vẻ phẫn hận dứt khoát, từng câu từng chữ, giọng nói kiên định, khiến anh đau đến tê tâm liệt phế…..

Ly hôn? Cô lại muốn cùng mình ly hôn?

Nhận thức được điều ấy khiến trái tim anh quặn đau, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười giễu cợt, “Úc Tử Duyệt, cái vấn đề này, em muốn cũng đừng nghĩ! Không thể nào!” anh nâng lên cằm cô, nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng câu, giống như là chế giễu.

Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn bá đạo giống như quân vương nắm tất cả trong tay, trong lòng càng thêm tức giận, cũng càng thêm chua xót, cô căm hận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó, vung quả đấm về phía anh, tức giận đập tới!

“Tại sao? Anh dựa vào cái gì? Anh có thể cùng Hạ Tĩnh Sơ thân mật như vậy mà tôi lại không thể? Lăng Bắc Hàn! Anh có để tôi vào trong mắt anh hay không? Anh dựa vào cái gì mà hạ nhục tôi như vậy? Tại sao lại cường bạo tôi như vậy? Tôi là vợ của anh chứ không phải đồ chơi của anh , lúc anh vui thì anh dụ dỗ, lúc mất hứng thì coi tôi là công cụ để phát tiết? Anh căn bản không yêu tôi, người anh yêu vẫn luôn là Hạ Tĩnh Sơ! Anh không yêu tôi, tình yêu của anh đã sớm dùng hết rồi…” Cô vừa đánh vừa quát anh, hầm hừ hầm hừ, dùng hết tât cả hơi sức, giọng nói chậm lại, nức nở lên án anh.

Nước mắt, không ngừng rơi xuống......

“Chính vì không thương tôi, cho nên mới không để tôi vào mắt, có phải không?” cô lầm bầm hỏi, gương mặt đẫm nước, dáng vẻ tuyệt vọng làm anh đau lòng.

Không thương sao? Vậy tại sao thấy cô cùng người đàn ông khác bên cạnh nhau, anh lại quan tâm như vậy? Không để cô vào trong mắt? Anh không để cô vào trong mắt lúc nào?

Anh không trả lời, đưa tay kéo bộ lễ phục trên người cô xuống, ném sang một bên, nhìn lại những dấu vết anh cường bạo cô, anh cầm khăn lông lên lau cho cô, lại bị cô né tránh!

“Đừng đụng vào tôi! Anh trả lời tôi rồi sao! Anh trả lời đi!” nhìn anh chằm chằm, đau lòng hét lên, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

“Đáp án của anh đã sớm nói cho em!” anh gầm nhẹ, bá đạo cầm vòi hoa sen tắm rửa cho cô, động tác thô lỗ, tới chỗ cần dịu dàng cũng dịu dàng.

Úc Tử Duyệt bởi vì lời nói anh vẫn còn sững sờ, ý của anh lại không rõ ràng, anh không còn tình cảm…. Cô nhớ……

Toàn thân cứng ngắc, cô để mặc anh tắm rửa cho cô.

Trong lòng vẫn đau xót? Không ngờ......

“Tại sao không thể đối xử tốt với tôi một chút…Dù chỉ một chút nhỏ…” Cô khổ sở thì thào nói.

“Úc Tử Duyệt! Anh phát hiện ra là anh đối xử với em quá tốt, quá cho em lên mặt, cho nên em mới không đếm xỉa đến người chồng là anh đây!” Cô gái xấu xa này lại ra vẻ giống như là anh phụ cô không bằng! Lăng Bắc Hàn ôm lấy cô, vừa đi vừa quát.

“Em không có không đếm xỉa, em nhìn thấy anh rồi, cho nên mới cố ý nhảy như vậy! Tại sao anh, tại sao lại nói chuyện cùng Hạ Tĩnh Sơ, anh biết rõ em để ý cái gì!” đôi tay chặt chẽ níu lấy vạt áo anh, cô khổ sở quát.

“Em dám nói lúc trước em và cái tên Tư Đồ Ngạn ấy chưa từng xảy ra cái gì? Tối nay cùng anh ta khiêu vũ thật sự là tình cờ?” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng tức giận nhét cô vào giường, đắp chăn cho cô, anh lấy điện thoại di động ra, đem tin nhắn đưa đến trước mặt cô.

“Tư Đồ Ngạn nào?” Úc Tử Duyệt thì thào nói, sau đó, thấy nội dung cái tin nhắn kia thì cô sững sờ.

Trong hình, là hình ảnh cô bị người đàn ông xa lạ đó cưỡng hơn, còn có hình bị anh ta kéo lên xe, còn có Lệ Mộ Phàm......

Lăng Bắc Hàn theo dõi phản ứng của cô, không giống như giả vờ, chẳng lẽ mình trách lầm cô?

“Anh cho người theo dõi em!” Sau một hồi, Úc Tử Duyệt nhìn anh, nghiêm nghị hỏi.

“Anh không có xấu xa như vậy!” Anh nhìn cô chằm chằm, gầm nhẹ, muốn bóp chết cô.

“Anh ta cường hôn em! Căn bản em không biết anh ta là ai! Tối nay anh ta đeo mặt nạ, em cũng không biết là anh ta....” Úc Tử Duyệt vội vã giải thích, giải thích ình.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trong tim co rút, lúc này mới ý thức được mình hiểu lầm cô......

“Mặc kệ như thế nào, em nhảy với anh ta như vậy cũng là không đúng!” Anh lấp liếm lý do, cố chấp nói.

“Anh.....Anh cút đi! Biến thái......” Cô bất lực ngã xuống, che chăn thật kín, cảm giác thật mệt mỏi.

Anh không đi, áy náy ngồi xuống bên giường, kéo cô vào trong ngực, ôm cô, vuốt ve đỉnh đầu đầu cô, lại đưa tay vuốt chân cô, “Đau không?” Anh dịu dàng hỏi.

Anh quan tâm như vậy càng làm tim cô đau xót hơn, giống như làm nũng, nước mắt không ngừng rơi xuống......

“Đau! Đau muốn chết, anh là đồ vũ phu, em muốn kiện anh1” Cô bất lực, lại dùng hết hơi để hét, đau lòng nằm trong ngực, vẫn hơi sợ hãi.

Vậy mà anh lại cười khì ra, ôm cô thật chặt, ôm cô vào trong ngực, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên. Anh lại đang cười, tên khốn kiếp này lại đang cười! Cô tủi thân muốn chết, vậy mà anh.....

Lăng Bắc Hàn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tin cô không biết người tên Tư Đồ Ngạn đó, tin tưởng cô không phản bội anh.

“Vũ phu? Anh chỉ là động tác có hơi thô lỗ một chút, chọn địa điểm kích thích một chút!” Lăng Bắc Hàn buồn cười nói, xấu xa không thừa nhận anh cường bạo cô.

“Anh.......Cút ngay!” Cô vùng ra khỏi ngực anh, ngã sang bên cạnh, đưa lưng về phía anh rụt người lại.

Lăng Bắc Hàn không nói gì, đứng dậy đi vào nhà tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa thì trong lòng cô lại khẽ run rẩy, che kín chăn, lặng lẽ khóc. Hối hận tại sao tối nay lại kích động như vậy, cô cũng không hiểu tại sao mình lại tràn đầy địch ý với Hạ Tĩnh Sơ như vậy.

Còn cả người đàn ông xa lạ đó, tại sao hết lần này tới lần khác cứ đến gần mình?

Chỉ chốc lát sau, cảm giác giường lớn bị nhún xuống, chăn bị vén lên, hơi thở nam tính tới gần, cô không thể quen thuộc hơn, sau lưng anh ôm lấy cô, nhớ tới mình ở bãi đỗ xe bị khuất nhục, cô đau lòng muốn khóc, vậy mà anh lại mở miệng: “Anh không nói gì với Hạ Tĩnh Sơ cả, anh đã đồng ý với em, nhất định sẽ làm được! Ngược lại em, tối nay cố ý hay không, trong lòng em tự hiểu! Lục Khải Chính, Lục Khải Lâm, còn có rất nhiều người, bọn họ đều biết em.....Em với một người đàn ông trên sân khấu như vậy....Em để mặt mũi của anh ở đâu? Người khác bàn tán, sẽ nói về em như thế nào?”

Anh ôm cô, trầm giọng nói.

“Em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tức giận với anh, để anh nhìn em, quan tâm em! Để mặt bạn gái cũ của anh biết em là vợ anh!” Cô tức giận nói, vẫn đưa lưng về phía anh.

Lăng Bắc Hàn xoay người cô lại, nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, cười nói, “Cho nên, là tại anh sao, trừng phạt em một trận nho nhỏ, là do em tự chuốc phiền toái, cho nên em khỏi giận dỗi, chuyện này giải quyết xong. Sau này không được phép đến gần cái tên Tư Đồ Ngạn đó, biết chưa?” Anh nhìn cô, trầm giọng nói.

“Tại sao!” Úc Tử Duyệt dùng sức đạp dưới chân, vừa hay đá vào cái chân đang bị thương của anh, Lăng Bắc Hàn tràn đầy khổ sở , lên tiếng rên rỉ.

“Anh...Anh không có sao chứ?” Úc Tử Duyệt lúc này mới nhớ tới vết thương trên đùi anh! Hơn nữa, tối nay anh còn từ bệnh viện ra ngoài tìm cô! Cô lo lắng hỏi.

Lời ra khỏi miệng, lại phát hiện cuối cùng mình vẫn lo lắng cho anh, cô tức giận xoay người, “Tốt nhất là nên đứt mới phải! Để cho anh không thể làm lính được nữa, cả đời ở nhà phục vụ em!” Cô tức giận nguyền rủa nói.

Lăng Bắc Hàn đưa chân trái bị thương đụng vào người cô, “Nghĩ khá lắm!” Anh nói xong, một bàn tay mò xuống chân cô tìm kiếm xoa xoa nơi bí ẩn ấm áp.

“Ái......”

“Bị đau?”

“Đầu gối đau!” Úc Tử Duyệt mang theo tiếng khóc nức nở nói, lúc này mới cảm thấy đầu gối đau rát từng cơn, Lăng Bắc Hàn nghe tin bất ngờ, vội vàng vén chăn lên, nhìn về phía đầu gối của cô, chỉ thấy rách da, còn bị nước vào sưng lên đỏ bừng......

“Tại sao vậy?” Tại sao vừa rồi anh không phát hiện?

“Lúc xuống xe đụng phải! Lăng Bắc Hàn! Anh thật ác độc! Mặc kệ để em một mình trên xe để em nhếch nhác đi chân không lên! Anh khốn kiếp! Anh không muốn tha thứ cho anh!” Úc Tử Duyệt bật khóc, trong lòng uất ức vô cùng, tiếng la khóc này cũng mang theo chút làm nũng, hy vọng anh có thể trấn an trái tim bị tổn thương của mình.