Editor: TiêuKhang

"Kêu la cái gì!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng quát, đặt hộp cơm lên bàn.

Hai tay len lén mở ra, không biết trong lều đã sáng trưng từ lúc nào. Nhìn qua khe hở, cô nhìn tới trên vách tường đối diện đang treo một bộ quân trang phẳng phiu. Nhớ đến giọng nói quen thuộc vừa rồi, tâm trạng cũng dần dần tỉnh táo lại.

"Chú, chú muốn hù chết tôi à!" Cô bỏ tay ra nhìn tới hình cao lớn của Lăng Bắc Hàn đứng ở cạnh bàn.

"Oa, thơm quá!" Ngửi thấy mùi thơm bụng liền kêu ùng ục, Úc Tử Duyệt ngồi dậy nói với vẻ tham ăn.

Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía cô cười khẽ. Nhóc con này đói đến phát hoảng rồi! "Còn không qua đây ăn cơm!" Anh trầm giọng nói, xoay người lại nghiêm túc nhìn cô.

"Là cho tôi ăn à?" Úc Tử Duyệt xúc động hỏi, ngay sau đó bước xuống giường, thân thể lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống. Lăng Bắc Hàn đưa tay bắt được cánh tay mảnh khảnh của cô.

"Cảm ơn chú!" Úc Tử Duyệt cười ngọt ngào cảm kích nói rồi ngồi xuống ghế.

Thịt kho tàu, ôi chao! Nhìn màu cơm trắng và hai miếng thịt kho nạc mỡ vừa phải trong hộp cơm màu bạc, cô nuốt nước miếng thầm nói trong lòng, hoàn toàn không để mắt đến món rau bên cạnh.

Một câu "cám ơn" của cô làm anh bất ngờ. Nhìn cô ở đó ăn say sưa ngon lành, khóe miệng Lăng Bắc Hàn bất giác nhếch lên, nhóc con này không ngại với người lạ chút nào!

Một ly nước ấm được đặt lên bàn, cô vội vã cầm lên uống từng chút từng chút, uống xong nghĩ thầm chú quân nhân này cũng rất chu đáo, biết mình ăn sắp nghẹn chết rồi.

"Cảm ơn chú!" Úc Tử Duyệt xoay người lại nhìn bóng dáng cao lớn mặc quần dài màu xanh thẫm, áo ngắn tay màu rằn ri cúi người sửa sang lại giường đệm ngọt ngào nói lần nữa.

"Há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay" nên lời hay cũng không thể thiếu. Huống chi Lăng Bắc Hàn này cũng là một người tốt, ngoại trừ, ngoại trừ hơi dữ với mình một chút!

Nhớ buổi sáng anh hung ác với cô ở hiện trường tai nạn, trong lòng cô liền cảm thấy tức tối.

"Chú, bây giờ chú muốn đuổi tôi đi ư......” Úc Tử Duyệt vẫn chưa biết mình bị sốt, chỉ cảm thấy cả người dinh dính vì thời tiết quá nóng, dường như còn chảy rất nhiều mồ hôi.

Nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, hiện cô cũng không dám ra đường. Nếu anh ta muốn đuổi mình đi, mình nhất định phải sống chết nhờ vả, cho dù là ngồi cả đêm!

Lăng Bắc Hàn đứng dậy, quay đầu nhìn cô nói, "Cô đi theo tôi!" Lời vừa dứt anh đã ra khỏi lều.

"Ê.....Chú muốn đuổi tôi đi thật á, tôi không đi!" Cô dẩu môi lên nói, vẻ mặt cũng không tình nguyện.

"Dẫn cô đi tắm rửa!" Lăng Bắc Hàn đứng ngoài cửa nhẹ giọng quát.

"Á! Tốt quá! Tôi...Tôi tìm quần áo đã!" Cô mừng rỡ nói xong chạy đến bên ba lô đặt dưới đất, sờ vào bên trong lấy ra một cái túi nén, trong ấy chính là đồ lót của cô! Rồi lấy khăn lông, áo ngủ, còn có một túi đồ rửa mặt.

Chú quân nhân thật chu đáo, mình đang lo cả người dinh dính khó chịu đây......

Anh đưa cô đến trước một cái lều, "Mau vào đi, tôi ở đây coi chừng cho!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.

"Chú coi chừng?" Khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt tràn đầy nghi ngờ, nghĩ thầm "anh ta sẽ không nhìn lén chứ"?

Nhìn vẻ mặt đó của cô, Lăng Bắc Hàn hiểu ngay cô đang nghĩ gì, "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với một con nhóc chưa dậy thì!" Anh rít thuốc trầm giọng nói.

Anh vừa nói xong, Úc Tử Duyệt giận suýt chút nữa thì hét lên. Nhưng nửa đêm canh ba, cô nhịn, không đành lòng quấy rầy những binh sĩ đang ngủ say.

"Ha ha.....Chú, so với ông chú già hơn ba mươi tuổi như chú, đương nhiên tôi là nhóc con rồi!" Trong đêm tối, cô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói với anh, ôm một đống đồ đi vào lều!

Ông chú già?

Bóng đêm đã che đi vẻ mặt phức tạp của Lăng Bắc Hàn!