Ba không chỉ mua cho con, còn phải chơi với con nữa!" Nhỏ Dịch Thần mềm mềm nhào tới rúc vào trong ngực anh, tham lam hưởng thụ tình ba con trong chốc lát.

Mộ Uyển Nhu lẳng lặng đứng một bên, có chút hoảng hốt!

Chẳng biết tại sao, cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, tựa hồ là dù như thế nào, cô cũng như người thừa mỗi khi đứng trước hai ba con anh.

Buổi tối thứ sáu, Vân Thi Thi mang Hữu Hữu trở về Vân gia, Vân Nghiệp Trình lúc đầu nhất quyết không cho cùng Hữu Hữu chuyển ra ngoài, nhưng ông cũng biết tình cảnh của cô, biết cô có chỗ khó xử, liền để cho hai mẹ con một tuần về chơi với ông một lần, cùng cả nhà ăn cơm tối.

Mặc dù Vân Thi Thi có chút kiêng kỵ, nhưng cũng hết cách. Dù sao, là cô thiếu nợ ba rất nhiều. Nếu không phải Vân Nghiệp Trình đem cô ra khỏi cô nhi viện, không biết cô bây giờ sẽ ở hoàn cảnh như thế nào?

Vân Thi Thi xách thức ăn vừa mua, đi phía sau, Hữu Hữu đôi chân thon thót chạy lên lầu, liền thấy Vân Nghiệp Trình đã sớm chờ ở cửa hành lang, sau khi công ty phá sản, ba cô liền bán căn biệt thự trước kia, tiến vào ở một căn nhà trọ ở trung tâm thành phố. Tầng 8, không có thang máy.

Thấy ông ngoại, Hữu Hữu vui vẻ chạy tới, nhào vào trong ngực ông, ba Vân thấy cháu ngoại ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng cũng vô cùng quý mến, cho dù một ngày mệt nhọc, ăn cơm có chút không ngon miệng, đến lúc này liền quên hết thảy ôm lấy cháu trai vào lòng.

"Ông ngoại!" Hữu Hữu mặt mày hớn hở, ánh mắt như nước trong veo nghịch ngợm chớp chớp, ôm cổ ông, ngọt ngào kêu một tiếng.

"Hữu Hữu thật nghe lời!" Ba Vân tiến tới, hôn lên khuôn mặt mụ mẫm của cậu bé một cái, "Hữu Hữu gần đây có nghe lời mẹ hay không?"

"Có, Hữu Hữu rất nghe lời mẹ!" Trên khuôn mặt đáng yêu của Hữu Hữu hiện lên nét vui vẻ tươi cười.

Vân Thi Thi xách đồ lên lầu, vào cửa, cô liền chui vào phòng bếp bắt đầu bận bịu làm bữa ăn tối. Lý Đàn còn đang ngủ, Vân Na thì đi theo bạn ra ngoài chơi, có thể trước bữa cơm tối mới trở về.

Vân Nghiệp Trình ôm Hữu Hữu ngồi ở trên ghế sa lon, Hữu Hữu liền hưng phấn khoa chân múa tay: "Ông ngoại, con kể cho ông nghe, hôm nay đi theo mẹ đến cửa hàng tổng hợp, mẹ mua cho con một cái ô tô điều khiển từ xa! Vốn định mang đến cho ông ngoại chơi cùng..."

Vừa nói, Cậu bé có chút khó khăn cuối đầu xuống, đầu ngón tay nhỏ xoay xoay, "Nhưng Hữu Hữu sẽ không chơi, sợ làm hư... Cho nên không dám mở ra."

Ba Vân nghe vậy, thần sắc hơi đổi, bàn tay nhẹ nhàng Xoa đầu hữu hữu.

Hữu Hữu một mực rất hiểu chuyện, cho tới bây giờ không cần yêu cầu thứ gì quý giá, trong mắt nó thứ đồ chơi một trăm đồng đã là thứ rất xa xỉ, nhưng mặc dù vậy, tận trong đáy lòng cậu thực ra vẫn luôn thích chúng.

Nhớ lần trước theo người bạn nhỏ đi chơi ở vườn hoa, liền nhìn thấy có hai cha con đang cùng nhau mở một chiếc hộp xe đua điều khiển từ xa. Hai cha con tận tình chơi đùa cùng nhau điều khiển chiếc xe đua ở trên cỏ, cậu len lén ở một góc, nhìn cảnh đó thấy có chút nóng mắt.

Nghĩ thầm, nếu có một ngày cậu cũng có thể chơi đùa cùng với ba như vậy. Đó sẽ là chuyện hạnh phúc đến dường nào.

Nhưng từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì chưa từng nhìn thấy ba, mẹ cũng không nhắc qua, cậu nhớ loáng thoáng đã từng hỏi mẹ, ba của cậu đang ở đâu. Trong một chớp mắt khi âm thanh vừa dứt kia, cậu thấy mẹ sắc mặt khổ sở, từ đó về sau, liền không dám hỏi nữa.

Ba Vân cười xoa xoa sống mũi của cậu một cái, đùa giỡn nói: “Lần sau, ông ngoại giúp con chơi hóa trang”