“Nói thật hay nhưng tôi không tin cô.” Tống Thần Vũ rét lạnh nói.

Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi, cô biết lúc này mình nói gì cũng vô ích, thôi thì đánh cược một lần vậy, cô lại nhìn sâu vào mắt anh nói: “Được, không tin thì anh giết tôi đi.”

“Ồ, muốn chết? Rất tốt, thế thì cô cầm lấy con dao kia tự cứa vào cổ mình đi, nhớ, phải cứa thật sâu cho đến khi máu từ trong cơ thể cô chảy ra hết thì thôi, cô dám không?” Tống Thần Vũ quỷ dị hỏi, hơi thở phà vào tai làm người ta phải run rẩy.

Không nghĩ anh ta lại đưa ra một đề nghị chết người như vậy, nếu cô không làm sẽ không chứng minh được trong sạch còn nếu làm, nguy cơ chết thật sự rất cao.

“Tôi không có gì là không dám nhưng tôi cũng nói rồi sẽ không tự mình hại mình, anh muốn giết tôi thì tự mình ra tay.” Đỗ Lan Hương đáp trả.

“Ha, chung quy vẫn là sợ chết.” Một tiếng cười nhạt vang lên bên tai cô, nghe thật chói tai.

“Anh nói đùa, chết ai mà không sợ, quan trọng là chết như thế nào, Tống Thần Vũ, lúc trước tôi ngoan ngoãn chính là sợ một ngày nào đó anh sẽ dùng chính bàn tay này bóp cổ tôi đến chết nhưng bây giờ tôi suy nghĩ lại, cứ sợ hãi như vậy cuộc sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng để anh giết tôi đi.” Đỗ Lan Hương nhàn nhạt nói, như thể không quan tâm đến mạng sống nữa, hai mắt cũng dần dần nhắm lại.

Nói thật cơ thể này quá yếu, cô mới đánh nhau với Tống Thần Vũ chưa được mấy chiêu đã cạn hết sức lực, thế này thì cô có muốn chống cự cũng khó, thuận theo ý trời vậy.

Tống Thần Vũ nghe lời cô nói như một câu chuyện cười, đôi môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ: “Tôi sẽ không giết cô, Trịnh Lan Hương, tôi còn cùng cô chơi lâu dài, đến khi nào tôi chán thì thôi, còn chuyện ly hôn, nếu cô dám nhắc lần nữa tôi cho cô sống không bằng chết, còn hơn cả địa ngục, cô tin không?”

Tin, cô sao không tin chứ, anh ta dù gì cũng là nam phụ phản diện mà.

Tống Thần Vũ dần dần buông lỏng tay ra, trước mắt anh tạm tin người phụ nữ này có điều đừng để anh biết cô là gián điệp, nếu không…

Đỗ Lan Hương được thả ra thân hình có chút đung đưa, cô sa sút từ tình thần lẫn cơ thể cho nên mới không thể đứng vững.

Đợi lấy lại tinh thần thì người đàn ông kia cũng rời khỏi căn phòng, Đỗ Lan Hương thở nhẹ một hơi, sau khi lấy lại cân bằng cô cũng không ở đây lâu nữa lập tức rời đi.

Ra đến bên ngoài cô còn chưa kịp làm gì thì đã nhìn thấy Chu Thượng, ông ta nhìn cô mỉm cười quỷ dị nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay có mấy người không tuân thủ quy củ đã bị đuổi ra biệt thự nên rất thiếu người làm, hôm nay cô phải làm hết công việc của bọn họ đấy.”

Thoát một kiếp nạn lại gặp thêm kiếp nạn mới, có điều làm công việc nhà vẫn còn tốt hơn đối mặt với người đàn ông kia, đấu trí đúng là quá mệt.

“Được, tôi làm.” Đỗ Lan Hương hờ hững nói.

Không thể ly hôn cô phải ở trong căn biệt thự này, trước khi biết tình hình nơi đây cô sẽ ngậm bồ hòn làm theo bọn họ.

Chu Thượng nhìn kỹ sắc mặt của Đỗ Lan Hương, từ hôm qua đến giờ người phụ nữ này dường như đã thay đổi thành người khác khiến người ta không thể nắm bắt được, ông ta muốn nhìn ra dáng vẻ điêu ngoa, chạnh chọe của cô cũng không thấy đâu nữa, lại trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, ai mà không nghi ngờ.

Đỗ Lan Hương không quan tâm ánh nhìn của Chu Thượng, cô lại đi làm những chuyện mà ông ta nói.

Thiếu đi mấy người nên những người còn lại phải kiêm luôn công việc của những người đó, chính vì vậy số lượng công việc của một người đã tăng gấp đôi.

Trước khi làm cô muốn được ăn no nên đã yêu cầu nhà bếp cho mình một thứ gì đó, nhiều người làm không đồng ý nhưng cô Tư hiền hậu lại cho cô một tô mì, lại nói ăn chưa được nửa tô thì có một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị tiến tới chỗ cô.

“Trịnh Lan Hương.”

Đỗ Lan Hương đang gắp đũa mì vào miệng nghe thấy ba chữ này buộc phải để đũa xuống hỏi: “Gọi tôi có chuyện gì sao?”

“Cỏ trong khu vườn hoa cúc là do cô nhổ sao?” Người phụ nữ lên tiếng hỏi.

Có mấy người đang lau dọn gần đó lại hóng tai qua nghe động tĩnh.

Đỗ Lan Hương nhớ lại một chút mới gật đầu: “Phải, là tôi nhổ, có gì sao?”

Đừng nói là còn sót cỏ hay gì đấy nhé, trong truyện thường hay có mấy cảnh này lắm, cô qua giờ xui xẻo chắc cũng không tránh khỏi.

Nhưng thái độ của bà ta lại vượt xa tưởng tượng của cô, bà ta dí sát vào mặt cô hỏi: “Có thật không?”

“Đương nhiên rồi, bà có thể hỏi mấy người ở đây bao gồm quản gia, chính ông ta đã kiểm tra tôi.” Cô cứ phải đánh phủ đầu trước, không lý nào quản gia kiểm tra rồi lại còn sơ sót.

“Nhổ không tệ, từ khi nào cô lại biết nhổ cỏ?” Người phụ nữ chất vấn.

“Học nhiều thì quen thôi, tôi ở đây làm những công việc này một tháng rồi cũng phải có chút thành tựu chứ.” Đỗ Lan Hương chẳng để ý đến bà ta nữa, cũng không quan tâm lời giải thích của mình có nhiều sơ hở lại tiếp tục ăn mì.

Người phụ nữ nhìn cô nghiên cứu, lại thấy thái độ của cô bà ta có vẻ khó chịu nói: “Tôi đang nói chuyện với cô vậy mà cô còn dám ăn sao?”

“Bà cứ nói tôi nghe đây.” Đỗ Lan Hương thậm chí còn không ngẩng mặt nhìn bà ta.

“Cô…” Người phụ nữ có hơi tức giận, đám người hầu xung quanh chờ xem kịch vui nhưng kết quả lại không có gì, bà ta chỉ nói một câu: “Tốt lắm, từ giở cỏ trong vườn do cô nhổ.”

Nói xong bà ta liền rời đi không để cô có cơ hội phản bác.

Đỗ Lan Hương ninh mi, khuôn viên của căn biệt thự rộng như vậy, bà ta bảo cô nhổ cỏ cô nhổ đến khi nào mới xong?

….

Nguyên một tuần ở căn biệt thự này Đỗ Lan Hương đã rõ đường đi lối bước, mà một tuần này cô gặp may vì Tống Thần Vũ đi công tác ở nước ngoài nên cô không chạm mặt với anh ta mà chỉ đối phó với người hầu và quản gia trong nhà, thêm vào đó chính là bà vú Hoa, người phụ nữ bắt cô nhổ cỏ.

Phải nói ngày nào bà ta cũng giám sát cô rất kỹ, dường như muốn xem cô nhổ cỏ thế nào.

Đỗ Lan Hương cũng không ngại chuyện này, mặc bà ta muốn làm gì thì làm, có điều cô không thể ngờ đến là nhờ có bà ta cô cũng bớt việc hơn.

Mười hai giờ đêm, khi mọi thứ chìm trong bóng tối, Đỗ Lan Hương đột nhiên từ trên giường bật dậy, thay một bộ đồ gọn gàng sau đó lấy cái ba lô mình đã chuẩn bị đeo lên người, rón rén đi ra khỏi phòng.

Cô không đi cửa trước mà vòng qua cửa sau rời đi, sở dĩ phải làm như vậy là vì cô đang thực hiện một chuyện khá mạo hiểm, đó chính là bỏ trốn.

Phải! Sau khi suy nghĩ kỹ càng thêm vào đó đã nắm bắt được địa hình của căn biệt thự cô đã quyết định bỏ trốn, cô không thể chôn vùi mình ở đây được, những lỗi lầm mà thân thể này gây ra cô ta đã chịu đủ, đến lúc được giải thoát rồi.

Đỗ Lan Hương thành công đi đến bờ tường phía sau biệt thự, cô cười mỉm một cái sau đó lấy trong túi ra một chiếc dây thừng có gắn móc sắt, cái này là cô nhân cơ hội dọn dẹp nhà kho trộm lấy, nói ra thì làm công việc này cũng có chút ích lợi..