Người đàn ông liếc nhìn Hoàng Khang một cái, cười nhạt nói: “Ghi thù thì không, có điều tôi vẫn không phục.”

Nhớ năm năm trước hắn nộp hồ sơ xin vào Tống Gia làm, người được gọi là bạn cũ kia đã đánh trượt hắn trong vòng ba câu hỏi, đến lúc này hắn vẫn không hiểu vì sao mình bị đánh rớt trong khi năng lực của hắn không thua kém ai.

May mắn sao lúc đó Vũ Nam cũng đang tuyển người hắn thông qua phỏng vấn được vào làm.

Từ đó hắn đã tự nhủ rằng sẽ khiến Tống Thần Vũ phải hối hận vì loại trừ mình và hắn đã làm được, hiện tại hắn đang làm giám đốc kinh doanh của Vũ Nam, biết Tống Gia muốn hợp tác với Vũ Nam hắn đã xin tổng giám đốc cho mình đảm đương việc đàm phán này, cốt yếu là muốn mặt đối mặt với Tống Thần Vũ một lần.

“Chuyện cũng đã qua, cậu cần gì để trong lòng, không phải bây giờ cậu đã rất thành công sao?” Hoàng Khang muốn làm dịu Phạm Trường một chút, người này đúng là thù dai.

“Tôi thành công như ngày hôm nay có lẽ phải cảm ơn tổng giám đốc Vũ một tiếng, thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh năm đó vì sao tôi lại bị trượt?” Phạm Trường còn cố chấp chuyện cũ, mấy năm rồi hắn không nghĩ ra nguyên nhân sâu xa trong đó.

Trước cái nhìn của Phạm Trường Tống Thần Vũ lại hỏi: “Quan trọng sao?”

“Đối với anh có thể không quan trọng nhưng đối với tôi lại vô cùng quan trọng, bởi vì tôi tự tin vào năng lực của mình.” Phạm Trường có mười phần khí phách, hôm nay hắn cuối cùng có thể đối diện với Tống Thần Vũ chất vấn.

“Bàn chuyện làm ăn tôi không muốn nói chuyện bên lề.” Tống Thần Vũ có chút hờ hững nói.

Phạm Trường nghe vậy vẫn chưa từ bỏ: “Tôi cần một lý do chính đáng.”

“Cậu không đủ tư cách.” Tống Thần Vũ đột nhiên âm trầm nói.

Phạm Trường lập tức sa sầm mặt mày, không cam hỏi: “Tôi có gì không đủ tư cách?”

“Với một người không phân biệt được đâu là chuyện riêng đâu là chuyện công tôi không nhất thiết phải mời người đó vào làm.” Tống Thần Vũ thẳng thừng nói.

Phạm Trường có chút sững sờ, cô thư ký ở bên cạnh không biết chuyện gì đang diễn ra, có vẻ bối rối lên tiếng: “Giám đốc, chúng ta cần bàn chuyện hợp tác.”

Được người nhắc nhở Phạm Trường mới hồi thần lại, không thể phủ nhận câu nói vừa rồi của Tống Thần Vũ đã đả kích hắn.

Lúc này ở trung tâm mua sắm hai tên vệ sĩ chờ mãi không thấy Đỗ Lan Hương bước ra, một người vào trong xem xét mới phát hiện cô đã không còn ở đây nữa.

Hai người đều mang vẻ mặt kinh sợ, một người tức giận lên tiếng: “Chúng ta bị cô ta lừa rồi, phải làm sao đây?”

Người kia cũng bực tức nói: “Chết tiệt, cô ta rốt cuộc rời đi như thế nào? Rõ ràng tôi đã canh ở đây suốt.”

“Đây không phải là lúc để hỏi vấn đề đó đâu, mau tìm cô ta đi nếu không tiền lương tháng này coi như mất.” Người kia có vẻ lo lắng, hai người lại bắt đầu chia nhau đi tìm.

Mà trong thời gian này Đỗ Lan Hương đã sớm rời khỏi trung tâm thương mại, cô gọi một chiếc taxi rồi tiến về phía sân bay.

Mắt thấy sắp tới nơi cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát, hai tên kia chắc hẳn đã phát hiện ra cô không còn ở đó thế nhưng bọn họ có phát hiện ra cũng không thể đuổi theo nên cô không lo lắng.

Năm phút sau chiếc xe dừng trước cổng sân bay, bác tài xế liền bảo: “Tới nơi rồi thưa cô.”

“Vâng, cảm ơn bác.” Đỗ Lan Hương lấy tiền ra đưa cho tài xế, sau đó mới mở cửa xe bước xuống.

Nhìn cổng sân bay trước mặt cô ngẫm nghĩ, cũng không khác thế giới thực bao nhiêu, hy vọng cô rời xa nơi này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Đỗ Lan Hương mang một tâm tình vui sướng bước vào bên trong làm thủ tục.

Hai người ở bên này tìm cô đến toát mồ hôi lại không thấy người, một người vừa thở vừa nói: “Cô ta chắc đã rời khỏi nơi này rồi chúng ta có tìm cũng vô ích thôi.”

“Mẹ kiếp, vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không biết cô ta đi hướng nào.” Người kia cay cú đánh một cú vào không trung.

“Gọi điện cho thiếu gia thôi.”

“Liệu có ổn không, thiếu gia mà biết chúng ta đánh mất người sẽ giết chúng ta mất.”

“Vậy cũng không còn cách nào, gọi chết sẽ toàn thây, không gọi chết vô cùng khó coi, cậu chọn đi.”

“Khốn thật, kiểu nào cũng chết, gọi đi.”

Người kia lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thần Vũ, tay cầm điện thoại có chút giữ chặt, hắn không biết thông báo xong chuyện này người kia sẽ có phản ứng thế nào nên cũng có chút sợ hãi.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Phạm Trường sau khi hồi thần cũng ngồi xuống bàn chuyện đàng hoàng, có điều hắn lại liên tục làm khó Tống Thần Vũ, có ý không muốn hợp tác.

Hoàng Khang có chút bực bội nói thẳng: “Cậu đây là đang dùng chuyện công để trả thù riêng sao?”

“Giám đốc Khang sao lại nói thế? Tôi đã làm gì đâu?” Phạm Trường phản bác.

“Cậu liên tục làm khó người khác còn dám nói không?” Hoàng Khang tức giận nói.

“Những vấn đề nãy giờ tôi nói đều vô cùng thiết thực, có làm khó ai, quý công ty nếu không làm được cũng đừng nói người khác làm khó chứ.” Phạm Trường cười như có như không.

“Cậu…” Hoàng Khang muốn phản bác thì đột nhiên tiếng chuông ở đâu đó reo lên, mọi người theo bản năng nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía Tống Thần Vũ, bởi vì tiếng chuông này đến từ điện thoại của anh.

Tống Thần Vũ bỏ qua ánh nhìn của mọi người, tự nhiên nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Thiếu, thiếu gia… Chúng tôi, chúng tôi bị Trịnh Lan Hương lừa, lỡ làm mất dấu cô ta rồi.” Người ở đầu dây bên kia nói năng có chút lắp bắp, sau đó nín thở chờ phán quyết, không dám nói thêm câu nào nữa.

Tống Thần Vũ nghe báo cáo khuôn mặt phút chốc băng lãnh, sau đó đột nhiên đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Anh làm vài ba thao tác trên màn hình hiện lên một bản đồ, một dấu chấm đỏ chói in hằn trong tiêu cự của anh, vị trí lại chính là sân bay quốc tế.

Tống Thần Vũ vô thức siết chặt điện thoại.

Người phụ nữ vậy mà dám bỏ chạy ư? Được, được lắm, lần này anh nhất định không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.

Đỗ Lan Hương ở sân bay không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cô làm xong thủ tục thì ngồi yên một chỗ chờ đến giờ liền lên máy bay.

Tống Thần Vũ sau khi xác định được vị trí của cô liền trầm giọng nói qua điên thoại: “Sân bay quốc tế, điều thêm mấy người từ biệt thự đi tới, tuyệt đối không được để người chạy thoát, nếu không tự nhận hậu quả.”

“Vâng, thưa thiếu gia.” Người kia chờ Tống Thần Vũ lên tiếng mà toát cả mồ hôi hột, trên trán nước chảy ròng ròng, cuối cùng nghe được lời phân phó của anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tên đứng bên cạnh hỏi: “Thế nào, thiếu gia nói gì?”

“Cô ta đang ở sân bay quốc tế, đi, chúng ta mau đến đó, phải rồi, cậu thông báo cho quản gia một tiếng điều thêm người tới đó đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống hầm xe.

Ở đây Tống Thần Vũ cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, thần sắc càng lúc càng âm u, đám người ngồi ở kia không tự chủ được rùng mình, Hoàng Khang nhìn ra được điểm bất thường của cậu bạn rất muốn hỏi chuyện nhưng có người ở đây nên không tiện lên tiếng.

Tống Thần Vũ lại đứng lên cầm lấy áo khoác hướng đám người nói: “Cuộc đàm phán kết thúc tại đây, tôi sẽ nói chuyện với Vũ Thiên Hoàng.”

Nói xong anh cũng mặc kệ đám người rời khỏi văn phòng.

Hoàng Khang không thể nhịn nữa cất tiếng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Bắt mèo con.” Tống Thần Vũ để lại một câu rồi biến mất khỏi cánh cửa..