“Quản gia đã nói rồi, chúng tôi không thể tách cô nửa bước.” Một người nghiêm túc nói.

Đỗ Lan Hương ngẩng mắt nhìn trời, đúng là không biết phải làm sao với hai người đàn ông này, nếu có thể cô thật muốn đá bay bọn họ ra ngoài, nói thế nào cô cũng đâu phải là tù nhân, cho dù là tù nhân cũng không bị giám sát đến mức này.

Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi, bỏ đi, sau chuyện vừa rồi cô nên an phận một chút.

Mang một thân mệt mỏi làm việc đến gần bảy giờ tối Đỗ Lan Hương cuối cùng cũng dọn dẹp xong lầu hai.

Lúc Chu Thượng lên kiểm tra lại liếc mắt nhìn cô một cái, từ đâu mà một người không biết làm cái gì bỗng nhiên lại làm được tất cả, điều này không phải quá phi lý sao?

Ông ta còn nghĩ mình chuẩn bị được trừng phạt Trịnh Lan Hương, nghe tiếng cầu xin của cô ta không ngờ cô ta đã làm xong mọi yêu cầu ông đặt ra, đúng là ngoài dự liệu.

Ánh mắt Chu Thượng nhìn cô đầy ngờ vực, Đỗ Lan Hương bỏ qua ánh mắt này, ngáp một cái nói: “Xong rồi chứ, tôi có thể nghỉ ngơi chưa?”

“Nghỉ ngơi? Thiếu phu nhân nghĩ cũng đơn giản quá rồi cô còn phải dọn sân thượng phía trên.”

Ông ta muốn xem Trịnh Lan Hương này có thể làm được đến đâu, đồng thời cũng muốn thăm dò một chút.

Đỗ Lan Hương nhìn qua đồng hồ không vui nói: “Đã quá bảy giờ rồi, ông còn muốn tôi làm tiếp sao? Tôi mệt rồi, không làm.”

“Cô nghĩ nói không sẽ được sao?” Chu Thượng cười lạnh.

“Quản gia, muốn ép người cũng phải có chừng mực, tôi không đánh lại Tống Thần Vũ nhưng ông và đám người này, tôi dư sống chống trả đấy, ông suy nghĩ cho cẩn thận.” Đỗ Lan Hương buông lời cảnh cáo, cô cảm thấy mình nên có chút uy, nếu không sau này sẽ bị hành hạ đến chết.

Không nghĩ cô còn có thể nói ra lời đe dọa này, Chu Thượng cũng không kém cạnh: “Lẽ nào cô đã quên trừng phạt của thiếu gia muốn nếm thử Băng Hỏa Thủy sao?”

“Băng Hỏa Thủy là cái gì?” Đỗ Lan Hương nghe cái tên lạ bèn hỏi.

“Đúng là quý nhân hay quên, lẽ nào thiếu phu nhân muốn thử hồ nước dưới tầng hầm thêm lần nữa?” Chu Thượng tốt bụng nhắc nhở.

Đỗ Lan Hương nghĩ lại tình cảnh ngày đó mình bị ngâm trong hai dòng nước nóng lạnh chợt ngộ ra Băng Hỏa Thủy là tên của cái hồ đó, đúng là có ý tứ, mặc dù cô bây giờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo nhưng thản nhiên nói: “Lấy một cái hồ ra dọa tôi, quản gia này, tôi phải nói điều này, trước nay tôi rất ghét người nào đe dọa mình, trước khi tôi bị ném xuống hồ lần nữa ông có muốn thử lại cảm giác ngày hôm đó không? Hôm đó tôi còn ra tay nhẹ lắm.”

Lần này đến lượt Chu Thượng run lên một cái, nghĩ đến lại cảm thấy căm tức, ông ta lại nhớ đến nhiệm vụ của mình nên nhẫn nhịn hỏi: “Thiếu phu nhân từ khi nào lại biết những chiêu thức nguy hiểm chết người đó? Lẽ nào cô thực sự là gián điệp gài đến bên cạnh thiếu gia, nếu vậy thì cô chờ lãnh nhận hậu quả đi thôi.”

“Ha, giám điệp à? Ông nói xem có gián điệp nào thảm như tôi không? Nói tôi là osin thì đúng hơn.” Đỗ Lan Hương mỉa mai, chẳng quan tâm đến lời chất vấn của ông ta.

“Cô đừng đổi chủ đề, mau nói cô học võ ở đâu?” Chu Thượng nhe răng hỏi.

Đỗ Lan Hương lại chỉ nói ra mấy chữ: “Tôi nói ông cũng không biết.”

“Thiếu phu nhân, cô nên thành thật chút, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.” Chu Thượng có chút thiếu kiên nhẫn.

“Tôi rất thành thật, quản gia này, nếu không còn chuyện gì nữa tôi về phòng đây.” Đỗ Lan Hương lười cãi tay đôi với ông ta liền lướt người muốn quay về phòng.

Thế nhưng nào có đơn giản như vậy, Chu Thượng lập tức ra lệnh: “Bắt lấy cô ta.”

Hai tên vệ sĩ đi lên muốn đưa tay chạm vào người Đỗ Lan Hương nhưng rất nhanh bị cô tránh né.

Bọn họ vồ hụt liền tiếp tục tấn công, ra vài đòn đầu tiên, thân thủ cũng nhanh không kém.

Đỗ Lan Hương cau mày phản công, chế trụ từng chiêu một của đối phương.

Hai vệ sĩ này phối hợp vô cùng ăn ý, ra đòn cũng quyết liệt lại chẳng đụng được một ngón tay của cô, bọn họ nảy sinh tức giận, tốc chiến tốc thắng, hai người hai bên tiến thẳng về phía cô.

Đỗ Lan Hương cũng không muốn dây dưa, trái phải cô đều có công kích nhưng cô lại chỉ cười một tiếng, lúc bọn họ sắp đến gần lại nhẹ nhàng ưỡn người ra phía sau.

Kết quả hai người đàn ông không hẹn mà va chạm nhau, bọn họ mỗi người một cú đấm mà lực lượng cũng không nhỏ thành ra cả hai vừa tiếp xúc chưa được liền kêu lên chói tai rồi ngã lăn ra đất.

Lúc này cô mới trở về tư thế ban đầu nhìn hai gã đàn ông sõng soài dưới đất, không khỏi chế giễu: “Các anh ấy à, cần luyện thêm một chút nữa, ra tay còn kém lắm.”

Sau đó cô cũng đối diện với Chu Thượng hỏi: “Còn ông thì sao, muốn nếm chút tư vị cuối ngày không?”

“Cô, cô đừng có mà làm càn.” Chu Thượng lên giọng cảnh cáo.

“Tôi chẳng làm càn, ai đụng tôi tôi sẽ trả lại, quản gia Thượng, xin ông nhớ cho, không phải chỉ có mình ông mới biết cảnh cáo người khác được đâu.” Đỗ Lan Hương lạnh giọng nói, sau đó lướt qua người ông ta rời đi.

Chu Thượng chỉ muốn thử Đỗ Lan Hương một chút ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện, công phu của người phụ nữ này ông ta cũng đã nếm qua, không thể sánh bằng thiếu gia nhưng phải hơn hẳn đám vệ sĩ kia.

Đỗ Lan Hương một mạch đi về phòng không bị ai ngăn cản, lúc đi ra cô còn nhìn thấy mấy người hầu núp sau cửa hóng chuyện, cô liếc mắt một cái bọn họ liền sợ hãi rụt sau cảnh cửa, hiển nhiên ai nấy đều đã chứng kiến cảnh cô đánh hai tên vệ sĩ ra sao.

Sống ở đây cô chẳng có gì đảm bảo cho bản thân cũng chỉ có một thân công phu này thôi, nếu không thể dùng được nữa thì có khác nào phế vật mặc người dày vò.

“Cô ta, cô ta thật ghê gớm.” Một người hầu lên tiếng nói.

“Hừm, cô sợ sao, chỉ chút công phu mèo cào mà thôi, chẳng nhằm nhò gì.” Hằng sẵng giọng nói, thế nhưng trong lòng cũng có chút đề phòng.

Cuối tuần, biệt thự Hoa Sơn Trà lại đón tiếp một vị khách quý, người này là một cô gái có vóc dáng thon gọn, xinh đẹp, khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ nụ cười.

Cô ta vừa đến tất cả người làm đều cúi đầu chào một tiếng: “Linh Chi tiểu thư.”

Cô gái vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tiếp đón nồng nhiệt như này, hài lòng nói: “Tốt lắm, anh Vũ đâu rồi?”

“Thưa tiểu thư, thiếu gia đang trong phòng làm việc, có căn dặn mọi người không ai được làm phiền cậu ấy.”

“Ây da, anh Vũ thật siêng năng, cuối tuần rồi còn làm việc sao, thế còn quản gia và vú Hoa ở đâu?” Cô gái cảm thán một câu lại hỏi sang người khác.

“Bọn họ một người ở cùng thiếu gia, một người ở ngoài vườn hoa sơn trà.” Người hầu lên tiếng trả lời.

“Vậy sao.” Cô gái có điều ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Còn Trịnh Lan Hương, cô ta đang làm cái gì?”

“Dạ, Trịnh Lan Hương cũng ở vườn hoa nhổ cỏ.” Người hầu nhanh nhảu nói.

“Nhổ cỏ à? Cô ta cũng nhổ cỏ sao? Hơn tháng không gặp để tôi xem cô ta tiến triển thế nào.” Dứt lời cô gái nhằm vườn hoa đi tới.

Đám người hầu thấy vậy có người liền đi theo cô gái, bọn họ biết sắp có kịch hay để xem rồi..