Nghe đến đây thì đám nhí nhố bật cười, cả bọn một phen bất ngờ vì sự lém lỉnh của Mỹ Nghi. Câu trả lời hồn nhiên của cô làm cô giáo rụng rời tay chân, cái đám học sinh trong lớp cũng cười ha hả. Cô giáo tức lắm nhưng không làm gì được. Cô giáo bảo

- Quách Mỹ Nghi! Em giỏi lắm! Ra ngoài cửa lớp quỳ gối đến hết tiết của tôi!

Mỹ Nghi chắp hai tay trước ngực, đôi mắt ánh lên niềm sung sướng

- Woa! Vậy thì cho em gửi lời cảm ơn cô nhiều ạ!

Mỹ Nghi tung tăng ra trước cửa lớp, mỗi lần bị phạt cô nàng đều rất vui. Kiểu như khỏi phải buồn ngủ ấy mà. Cô giáo lấy lại tôn nghiêm

- Hừ! Nghe cho rõ đây, ai mà còn linh tinh như Mỹ Nghi thì bị phạt chung nghe chưa?

- Dạ vâng! - cái lớp "trá hình" đồng thanh.

Cô tiếp tục bài giảng

- Theo những nhà thông thái, người khôn ngoan là người luôn biết nghi ngờ còn kẻ ngu dốt lúc nào cũng tuyên bố chắc chắn.

Zibi chợt giơ tay rồi đứng lên

- Cô tin chắc vào điều đó ạ?

- Chắc chắn. - cô giáo gật đầu.

"Hahaha....haha....hahaha"

Cả lớp bỗng cười rộ lên làm cô chả hiểu chuyện gì. Cô lấy tay đập bàn rồi quát

- Mấy em bạo động à? Có gì đáng cười ở đây chứ?

Một cậu bạn nhí nhố lên tiếng

- Dạ thưa cô! Zibi vừa cho chúng ta một ví dụ rất rõ ràng về câu nói mà cô mới giảng đó ạ!

Cô giáo bỗng tá hỏa, mặt đỏ bừng. Chẳng khác nào lúc nãy cô tự nhận mình là kẻ ngu dốt. Zibi mỉm cười vô tội nhìn cô. Cô giáo tức giận chỉ vào mặt anh

- Em...em...đi ra ngoài kia quỳ gối luôn đi!!!!!

Đúng là ngồi yên thì ngứa mồm. Zibi mừng rỡ vẫy tay với mấy đứa kia rồi bước ra quỳ gối bên cạnh Mỹ Nghi. Cô bĩu môi nhìn anh

- Làm như bị phạt đẹp mặt lắm vậy đấy! Còn nhe răng ra cười như đười ươi nữa.

- Kệ tui à nhe! Cười cũng hong cho là sao? - Zibi chu mỏ lên cãi.

- Lấy cái mỏ zô coi chừng nó rớt bây giờ! Tui quên là ai kia đứt dây thần kinh mắc cỡ rồi. - Mỹ Nghi lại chọc ghẹo.

- Hừ! Đáng ghét!

Zibi quay sang hướng khác, lại đấu või mồm không lại cô rồi. Tiết học nhanh chóng trôi qua, cả hai được vào lớp.

.......................................................