Sau khi khách khứa về hết, Mỹ Nghi lém lỉnh dắt hắn đến căn phòng đặc biệt đó. Đi trên đường mà lòng hắn nôn nao kì lạ, tưởng tượng đến bộ dạng quyến rũ của nó hắn tự cười một mình đầy hạnh phúc.

"Cạch"

Mỹ Nghi đưa tay mở cửa, không một bóng người ở trong phòng. Hắn khá bất ngờ nhìn những thứ được bày trí bên trong, không gian lãng mạn vô cùng luôn ấy. Tuy nhiên nữ chính thì không thấy ở đâu cả.

- Ủa? Gia Mẫn đâu mất tiêu rồi?

Mỹ Nghi vào xem xét nhà vệ sinh để tìm nó nhưng không thấy đâu. Cuối cùng cũng bắt gặp cái váy nằm ngổn ngang trên giường.

Hắn tỏ ra khá thất vọng, đôi mắt cụp xuống không nói gì đứng dựa lưng vào cửa. Mỹ Nghi ngồi phịch trên giường trách móc:

- Con nhỏ này! Lại chạy đi đâu rồi không biết!

Bỗng một nhân viên khách sạn tiến đến chỗ hắn đang đứng đưa cho hắn một cái phong bì:

- Thưa cậu chủ! Có người gửi cho cậu cái này!

Hắn khó hiểu nhận lấy, nhân viên đó lập tức lui ra ngoài. Mỹ Nghi chạy đến hỏi:

- Cái gì thế anh?

- Anh không biết nữa!

Hắn móc trong đó ra xem, là một xấp hình và một cái đĩa CD. Thấy được điều gì đó, Mỹ Nghi vội giật lấy xấp hình:

- Cái này.....cá...này.....

Cô đâu ngờ là hắn đã nhìn thấy trước cô, gương mặt không chút cảm xúc bảo:

- Đưa đây cho anh!

- Nhưng....

- ĐƯA ĐÂY!!!!

Hắn quát lên khiến cô hơi hoảng sợ, đưa ngay hình cho hắn không dám nói lời nào. Hắn xem đi xem lại xấp hình rồi quăng cho cô cái đĩa CD:

- Mở lên!

Thấy hắn trong phút chốc như biến thành một người khác, Mỹ Nghi không dám cãi hắn dù rằng bản thân rất muốn biện minh giúp nó. Cô không ngờ trong vòng có vài tiếng đồng hồ mà nhiều chuyện tồi tệ lại xảy ra như vậy.

Hắn vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng đến phát sợ. Shock! Shock là từ đúng nhất để diễn tả tâm trạng hắn lúc này. Không ngờ! Đúng vậy, thật không ngờ.

CD được cho vào trong máy, là cảnh ghi lại trên hành lang nó cùng người đàn ông kia đang đi đến phòng. Hắn liếc nhìn, dù chỉ là cái liếc nhìn nhẹ cũng khiến hắn muốn gầm lên. Rõ ràng nó hoàn toàn tỉnh táo nhưng sao lại đi cùng người ta vào phòng khách sạn cơ chứ?

"Xoảng"

Chai rượu cùng hai cái ly trên bàn văng xuống đất vỡ tan tành. Mỹ Nghi hoảng sợ vội đưa tay lên che lấy miệng, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Gương mặt hắn không còn có thể đáng sợ hơn được nữa. Đưa tay nới lỏng cái cà vạt, hắn như con thú vừa xổng chuồng lao đến đập luôn cái tivi đang phát cái hình ảnh kia.

"Ầmmm......Xoảng"

- Shin à! Ngừng tay lại đi mà! - cô hoảng loạn lên tiếng cầu xin hắn, nếu lúc nãy rủ Zibi và mọi người đi theo thì đã ngăn cản được hắn rồi.

Đồng hồ vừa điểm đúng 12h, nó ôm cái nón bảo hiểm chạy đến:

- Xin lỗi! Em về trể......

Nhận thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng, đôi mắt hắn càng điên tiết khi nhìn thấy nó. Mỹ Nghi ứa nước mắt lắc đầu, nó chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nắm cổ áo của nó xách lên:

- NÓI ĐI!!!! TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY???

Đôi mắt nó mở to nhìn hắn, bản thân không hiểu hắn đang nổi giận vì cái gì. Hắn buông nó ra làm nó ngồi phịch xuống đất, quơ vội xấp hình ném vào mặt nó:

- Cô xem đi! XEM ĐI!!!!!

Nó cũng không ngờ con nhỏ Yuko đó lại nhanh đến như vậy. Nở nụ cười nhạt, nó ngước lên nhìn hắn:

- Không tin nhau sao?

- Tin à? Cô đi cùng người đàn ông khác vào khách sạn mà còn muốn tôi tin sao? - hắn quát lên, đưa tay cởi cái áo vest quăng vào tường. Bản thân đã không còn điều khiển được nữa rồi.

Nó hiểu, hắn lồng lộn như vậy chứng tỏ hắn đang ghen. Nó mừng vì biết hắn yêu nó đến nhường nào nhưng quát vào mặt nó như thế chẳng khác nào không hề tin nó.

- Tôi bị Yuko hãm hại! - gương mặt lạnh đến chết người đã trở lại, một lần cuối cùng nó muốn biện minh cho bản thân.

- CÔ IM ĐI!!!! Yuko hại sao? Người như vậy thì hại cô bằng cái kiểu gì hả?

- Tôi chỉ vì cứu Ailee! - giọng nói muốn làm đóng băng cả căn phòng.

- Thế Ailee đâu? Cô cứu Ailee vậy thì chị ấy đâu? - hắn hỏi.

- Minh Hạo đưa đi rồi!

"Bộp"

Hắn quăng cái điện thoại xuống nền nhà:

- Gọi đi! Gọi cho Minh Hạo đi!

Mỹ Nghi lo lắng tột cùng nhìn nó và hắn nhìn nhau bằng đôi mắt dành cho người xa lạ. Thái độ và lời nói đã có phần nặng nề hơn.

- Không bắt máy! - nó lấy cái điện thoại xuống khỏi tai.

- Cô nói dối khá đấy! Giờ thì tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Đồ giả dối! - hắn đang cực kì bức xúc nên bỏ đi thật nhanh trước khi nước mắt rơi vì nó.

Nó ngồi đó, ngồi yên đó cho đến khi hắn đi khuất. Mỹ Nghi vội vã chạy đến đỡ lấy nó đứng dậy nhưng nó xua tay:

- Không cần đâu. Tớ ổn!

Nó cũng đứng dậy và bỏ đi. Mỹ Nghi trông theo, đáng lẽ ra phải là một đêm nồng cháy chứ! Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Giờ nên làm sao đây???

............hết chap 38............