Kế hoạch không thành!

........................................................

Sau một chuỗi ngày dài lo toan, cuối cùng mọi sóng gió cũng đã qua đi. Tuy nhiên, hạnh phúc mới là điểm đến cuối cùng.

Minh Hạo tay đút túi quần lặng lẽ tản bộ sau vườn. Gương mặt bánh bao đáng yêu không tồn tại một chút vui vẻ nào.

Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc xích đu giữa bãi cỏ xanh um, đôi mắt trong veo thả trôi ánh nhìn vào khoảng không vô tận.

"Ailee à! Sao em xa anh lâu thế? Chúng ta còn chưa chính thức hẹn hò lần nào mà!"

Minh Hạo đáng thương của chúng ta lại nhớ đến Ailee rồi. Cũng đúng thôi, cuộc sống thiếu vắng một nửa của mình thì còn gì gọi là vui vẻ nữa. Nhìn các anh chị có đôi có cặp nếu nói không tủi thân thì chẳng khác nào nói dối.

Những lúc công việc bận rộn thì thôi, hễ có một giây rảnh rỗi thì lại nhớ con tiểu yêu đó muốn phát điên.

Không biết cô ấy có an toàn không , có vui vẻ không hay là bị người ta ngày đêm tra tấn đày đọa.

Sống mũi bắt đầu cay xè, Minh Hạo cảm thấy lo lắng cho Ailee tột độ.

Nhất Phong cùng mọi người ngày đêm ráo riết tìm Ailee, hy vọng sớm có kết quả tốt.

..............................................

Salern xinh đẹp của chúng ta đang đẩy xe đi dạo vòng quanh trong siêu thị, bản thân có ý định sẽ nấu gì đó.

Đắn đo mãi không tìm thấy gì ưng ý, cô liền móc điện thoại ra để gọi điện:

- Anh nghe đây, Salern! - Nhất Phong vừa xem xét đống văn kiện cao như núi vừa nhấc máy.

- Tối nay anh muốn ăn gì? - giọng cô vô cùng ngọt ngào.

- Em nấu gì anh cũng đều ăn hết!

- Thế bít tết nhé! - Salern cầm ngay hộp thịt bò trước mặt.

- Được đấy!

Đang trả lời thì có một tên cận vệ tiến vào phòng ra hiệu như muốn báo cáo. Nhất Phong vội nói vào điện thoại:

- Thế nhé! Anh có việc gấp rồi.

- Vâng. Tối nhớ về đúng giờ đấy!

- Ok. Bye em nha!

Anh gác máy rồi quay vội sang tay cận vệ:

- Mọi chuyện sao rồi?

- Kếu quả không tồi, chúng tôi phát hiện ra dinh thự của Ren ở giữa khu rừng ấy, nghi ngờ cô Ailee đang bị giam lỏng bên trong.

Nhất Phong nghe tin tốt liền bật dậy khỏi ghế:

- Tốt lắm! Không nên manh động vội, cẩn thận quan sát rồi báo với tôi.

- Vâng.

Nhất Phong như mở cờ trong bụng, bằng mọi giá phải cứu Ailee trở về. Nhưng muốn thế thì kế hoạch phải thật chặt chẽ.

...............................................

*Biệt thự Hắc Long:

Chỉ có nó và Mỹ Nghi ngồi ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa xem tivi. Cô thấy mặt nó cứ đơ như trái bơ thì vội huých tay?:

- Ê!

Nó giật bắn mình quay sang:

- Gì?

- Nghĩ gì mà mặt thộn ra trông ngu thế hả?

- Không có gì! - đáp xong thì mặt nó lại đơ ra ngu tiếp tập 2.

- Không nói thì thôi vậy! - cô vừa nói vừa thản nhiên bỏ miếng trái cây vào trong miệng.

Hết cách, một mình nghĩ mãi cũng chẳng có cách giải quyết, thôi thì nói thử để con bạn giúp đỡ xem sao.

- Thực ra thì hai ngày nữa là sinh nhật tròn 20 tuổi của Ku Shin.

Mỹ Nghi ngạc nhiên, chớp chớp mắt:

- Thế à? Tớ có biết gì đâu. Mà việc gì cậu phải căng thẳng chứ? - Mỹ Nghi nghĩ mọi chuyện đơn giản nên vô tư nói.

Nó cúi gầm mặt xuống, hai tay đan lại:

- Hai ngày nữa thì Shin đủ 20 tuổi!

- Rồi sao? - Mỹ Nghi chăm chú xem tivi, tay bưng ly nước cam lên uống ngon lành.

- Tớ đã hứa sẽ "thực hiện nghĩ vụ vợ chồng" với Shin khi anh ấy đủ 20 tuổi!

"Phụt"

Ngụm nước cam trong miệng Mỹ Nghi bay ra không trung. Cô mở to hai mắt:

- Cái gì? Thiệt hả?

Nó nhìn cô rồi gật đầu. Mỹ Nghi che miệng bật cười:

- Thì có gì đâu! Hai người là vợ chồng mà.

Gương mặt nó vừa lo lắng vừa ngượng ngùng:

- Nhưng tớ chưa sẵn sàng, thấy sao sao ấy!

- Haha.... Thử rùi biết! - cô cười gian.

Nó quơ cái gối ném về phía Mỹ Nghi:

- Kể cho cậu nghe cũng bằng thừa!

Mỹ Nghi chụp cái gối lại rồi cười lém lỉnh:

- Nữ Quái mà cũng biết sợ nữa à?

- Tớ cắt lưỡi cậu bây giờ, bạn bè tốt thế đấy! - nó trừng mắt hâm dọa khiến Mỹ Nghi rụt cổ rùng mình.

Cô nàng giơ ngón tay ngoắc ngoắc nó lại gần rồi xì xầm to nhỏ.

- Cái gì? Sao màu mè vậy?

- Bộ cậu còn lựa chọn nào khác à? - Mỹ Nghi nhíu mày.

- Ừ thì không.

Nó nhăn nhó, nghe lời con nhỏ này rồi không biết cuộc đời nó đi về đâu nữa. Nhưng hiện giờ ngoài nghe theo thì nó biết làm gì hơn chứ. Thôi thì liều ăn nhiều.

- Cậu thử với Zibi rồi à? - nó lém lỉnh hỏi.

Mỹ Nghi đỏ bừng mặt, chối bay chối biến:

- Cái gì? Ai....ai.... bảo?

- Thế sao có vẻ rành nhỉ? - nó cười đểu trông gian tà vô cùng.

- Cậu cứ nói bừa, lo chuyện của cậu đi!

Sẵn tiện đánh trống lảng luôn, hay ghê chưa? Nó cười cười, trong lòng cũng nôn nao khi nghĩ đến 2 ngày tới.