"Phụt"

Màn hình lớn vụt tắt, ông ta bật ngồi dậy nhìn đám đàn em:

- Sao thế? Mất điện à?

Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên bộ đàm của nó:

"Chị à! Mẹ của Salern đã an toàn rồi! Đám canh gác cũng bị giết sạch nên tạm thời chắc tên Jiro ấy vẫn chưa biết gì đâu. Chị và Salern cố gắng thoát thân càng sớm càng tốt nhé!"

Nụ cười nửa miệng ngạo mạn trở về trên làn môi hồng xinh đẹp, nó khoanh tay quay sang gã ta:

- Sao? Bây giờ được diện kiến tôi rồi đấy! Mắt mũi, tay chân có điểm nào là không giống người thường không? Sao ai cũng đòi một lần được giáp mặt với tôi thế nhỉ?

Tạm thời gác chuyện cái màn hình sang một bên, Jiro thong thả nói:

- Cô vừa xinh đẹp lại có khí phách hơn người! Được gặp cô đúng là vinh dự của ta, nghe nói cô là người được huấn luyện để sau này đối đầu với bang Kirin à?

Nó tay đút túi quần, chân này gác chéo chân kia bộ dáng cực kì ung dung đứng dựa vào vách tường. Salern đứng im lặng chờ đợi cuộc đối thoại giữa nó và gã đàn ông kia.

- Nếu ông đã biết thì tôi cũng chả giấu làm gì. Đúng vậy! Thì sao? - nó ương ngạnh hất mặt, thái độ làm cho gã bệnh hoạn kia cực kì thích thú.

- Haha.... Cô bé của ta! Cô bước vào lãnh địa Bang Kirin mà còn dám tỏ thái độ không sợ trời không sợ đất à? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc cô sẽ bỏ mạng nơi đây sao? - ông ta lấy tay xoa cằm, nụ cười sặc mùi chết chóc.

Nó tiến đến phía trước vài bước, gương mặt vẫn không hề bày tỏ chút sắc thái:

- Xin lỗi! Danh dự của Hoàng Gia Mẫn không cho phép điều đó xảy ra đâu!

- Hahaha..... Được lắm! Thế thì tôi sẽ cho cô thử ngay bây giờ! - lão ta khoát tay, đám cận vệ đứng bên cạnh lập tức móc súng lên đạn và chĩa về phía nó.

"Cạch......cạch......Đoàng.....đoàng"

Nó lộn ra phía sau kéo tay Salern né sang một góc khuất, một cuộc xả súng bắt đầu diễn ra. Nó và cô lên đạn bắn trả đám cận vệ kia, cả hai di chuyển thật nhanh và cố gắng hạ thật nhiều tên. Xác cận vệ nằm lăn lóc trên sàn nhà, tuy nhiên, tên Jiro ấy lại ngồi đó ung dung uống rượu thưởng thức cứ như là đang xem một buổi nhạc kịch.

"Cạch.....bộp"

Súng hết đạn, nó vứt sang một góc rồi nép sau lưng để cô yểm trợ. Salern hét lên:

- Gia Mẫn! Trên sàn nhà có súng kìa, nhặt mau!

Chớp lấy cơ hội, nó dùng chân hất cây súng nằm dưới đất bay lên rồi nhanh tay chụp lấy.

"Đoàng.......đoàng........đoàng"

Tiếng bước chân của đám cận vệ vang lên rầm rập, có lẽ chúng sắp kéo đến đông lắm. Nó và cô cẩn thận nép trong một cái bàn, cả hai thở như chưa từng được thở:

- Hộc.... Nguy rồi! Chúng sắp đến đây rồi! - Salern lo lắng nhìn nó, đôi mắt nó nhìn xuống chứng tỏ đang vắt óc để suy nghĩ.

- Ta không còn nhiều thời gian nữa, tranh thủ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Chị phải cố chạy thật nhanh biết không? - đôi mắt kiên định nhìn cô như hy vọng, Salern kiên cường gật đầu.

"Cạch"

Jiro lên đạn cây súng ngắm trong tay, khóe môi khẽ cong lên, miệng lầm bầm:

- Ta sẽ hạ gục cô để thêm một cột mốc huy hoàng vào lịch sử của ta! Búp bê ơi! Đến đây đi nào! Hà hà.......

Nó và cô hít một hơi thật sâu, trong tay nó xuất hiện một quả bom mù. Nó ném quả bom về phía họ, khói trong quả bom nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.

- Salern! Đi thôi! - nó khoát tay.