Tối hôm đó

Bữa cơm của gia đình trôi qua trong yên lặng. Vừa ăn xong thì mẹ nó đã ra ý nhắc khéo ba nó về phòng. Bà kể lại việc ban sáng cho ông nghe. Mắt ông ánh lên một niềm hy vọng nho nhỏ nhưng khi nghe xong cái điều kiện của bà Khánh Hà thì ông yểu xìu hẳn đi. Ông hỏi:

- Bà ta muốn Gia Mẫn làm dâu thật sao?

Mẹ nó gật đầu

- Vâng! Cô ấy nói nếu con trai cô ấy muốn ly hôn trước thì mình sẽ không phải trả lại số tiền đầu tư và Gia Mẫn sẽ được tự do. Cứu công ty là một chuyện hệ trọng nhưng em nghĩ mình không nên vì thế mà ép buộc con nó.

- Công ty Hắc Long là một công ty đẳng cấp thế giới, đã vậy còn có thế lực rất mạnh trong thế giới ngầm nữa. Ta bỏ qua cơ hội này thì đúng là công ty sẽ không còn đường nào cứu vãn....

Mẹ nó cũng có ý nghĩ như vậy nhưng biết làm sao để thuyết phục nó đây.

- Cứ việc nói với bà ta đi! Con đồng ý hôn sự này.

Hai tay nó bỏ vào túi quần đứng dựa vào cửa trông rất bình thản. Ba mẹ nó đều đứng bật dậy giật mình khi nhìn thấy nó. Họ cũng không ngờ là nó lại nói như vậy. Thấy ba mẹ cứ nhìn mình mãi, nó đứng ngay ngắn lại rồi tiếp

- Con sẽ không để ba mất tập đoàn Hoàng Gia đâu.

Ba nó xúc động đậy, rưng rưng nước mắt tiến lại dang tay muốn ôm nó vào lòng

- Ôi! Con gái của ba!

Ai ngờ nó né sang một bên làm ông cắm đầu vào cánh cửa xém mất mạng. Nó tiến lại gần đặt tay lên vai mẹ nó trong khi nước mắt bà cũng đang lăn dài.

- Mẹ không cần lo cho con! Làm dâu thôi có gì ghê gớm lắm đâu.

Ba nó đứng dậy xoa xoa cái đầu, đom đóm bay tứ lung tung. Con gái mình đúng là cái đứa không biết đến tình cảm mà. Nhưng nó biết nghĩ cho cơ nghiệp của dòng họ là tốt rồi. Nó trở về phòng bật máy lên chơi game, trông nó không có vẻ gì là lo lắng hết trơn ý. Chủ yếu là nó để ý đến cái khoản làm tên kia chủ động ly hôn trước thôi. Muốn làm chồng của nó à? Chưa đủ trình đâu. Nghĩ đến đó thì nó lại nhếch miệng một cái thật nhẹ.

Ba mẹ nó mừng rỡ nhìn nhau

- Công ty được cứu rồi!!!!

Mẹ nó gọi điện cho bà Khánh Hà, cả hai hẹn nhau ra để bàn bạc chuyện đám cưới.

................................................

*Biệt thự Hắc Long tại Đài Loan

- Con bé đã đồng ý rồi sao? Tôi biết ngay mà!

"Vâng! Tôi cũng không ngờ là nó sẽ đưa ra quyết định dễ dàng như vậy."

- Thế thì ba ngày nữa chúng ta hẹn nhau gặp mặt để bàn chuyện nhé! Tôi sẽ đợi mọi người ở nhà hàng Hắc Long.

"Vâng"

- Tạm biệt chị!

Mẹ hắn gác máy, xem ra mọi chuyện đã suôn sẻ. Vừa giúp được người bạn cũ vừa có thể khiến thằng con ác ôn tu tâm dưỡng tính. Nghĩ vậy nên bà nhấc máy gọi ngay cho hắn.

- Shin đẹp trai nghe! Mẹ yêu gọi có gì không?

- Dĩ nhiên là có nên mẹ mới gọi. Ngày mai con bay sang đây gấp để gặp mẹ biết chưa?

Hắn nhăn nhó

- Mẹ làm như Nhật Bản với Đài Loan cách nhau mấy bước chân không bằng.

Mẹ hắn gằn giọng

- Thế tóm lại con có về hay không? Muốn tự về hay bị đóng gói gửi về là tùy con đấy!

- Thôi con xin mẹ! Thì ngày mai con về được chưa? Khổ mẹ quá!

- Thế thì tốt! Làm ơn dẹp cái máy chơi game, tắt phim hoạt hình rồi đi học bài đi.

Hắn thở dài, cái gì mẹ hắn cũng đều biết cả. Đúng là mẹ Bang Chủ mà! Hắn mở tủ quần áo xếp vài bộ vào vali rồi gọi điện đặt vé máy bay. Không biết lý do mình bị gọi về là gì nữa. Bây giờ bên Nhật là 10h tối, ngồi ở nhà chơi game hoài cũng chán. Bỗng điện thoại hắn đổ chuông, hắn nhấc máy

- Nghe nè thằng cô hồn!

Bên kia là tiếng nhạc khá ồn ào, Zibi cười khì khì

- Đố mầy biết tao đang ở đâu?

- Ở đâu kệ thằng cha mầy mắc mớ gì tao.

Zibi ngưng cười

- Ê thằng khốn nạn! Bộ mầy trả lời tao đàng hoàng thì nhân cách mầy bị ảnh hưởng à?

Đến phiên hắn cười

- Mầy đang ở quán bar Samizu chứ gì. Phong cách mix nhạc của con nhỏ DJ ở đó thì không lẫn vào đâu được.

- Sao cái giống ôn gì mầy cũng biết vậy? Thế mầy có đến không?

- Vui là tới! 20' nữa tao có mặt.

Hắn cúp máy rồi chạy đi chuẩn bị. Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu.

- Tại sao trên đời này lại có người đẹp trai như mình cơ chứ?

- Với gương mặt này thì phải làm gì cho bớt đẹp trai đây ta???

- Mình rất muốn giết kẻ đẹp trai nhất thế giới nhưng............ mình không thể tự giết mình được. Haizzzzz....

Thông cảm nhân vật nam chính mắc chứng tự kỷ lâu năm.

*Tại quán bar SAMIZU

Chiếc Aston Martin One 77 ngừng trước cửa quán. Hắn tiến vào bên trong, từ xa đã thấy thằng Zibi ngồi ôm ấp mấy em chân dài rồi. Đúng là cái thằng mất nết. Hắn đập vai Zibi rồi ngồi xuống ghế. Zibi ra hiệu cho mấy cô gái đó đi chỗ khác.

Zibi rót rượu vào ly cho hắn, cả hai nâng ly. Hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi bảo

- Ngày mai tao bay về Đài Loan rồi!

- Sao tự dưng lại về đó? - Zibi ngạc nhiên.

- Mẹ Bang Chủ bảo thế! Mẹ tao nói ở bên đây bị mầy dụ dỗ riết rồi hư hỏng (cái này là hắn bịa).

Zibi thay đổi sắc mặt

- Ê thằng mặt lừa! Mầy có cần nói thẳng vô trong bản mặt tao vậy hong hả? Mầy nói ai dụ dỗ mầy?

Hắn cười cười để xoa dịu cơn thịnh nộ của Zibi

- Tao đùa ấy mà!

- Chắc zui... - Zibi nguých hắn.

- Tạm thời việc trong bang hội tao sẽ gác qua một bên, lão John có động tĩnh gì nhớ báo cho tao nhé!

- Ok tao biết rồi! Có lẽ trong thời gian tới lão không có giở trò gì đâu. Nghe nói trong bang của lão đang xảy ra vấn đề nội bộ.

- Thế thì càng tốt! Cuộc chiến này còn dài! - hắn nhếch môi cười.

Cả hai lại nâng ly, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên thân nhau như anh em ấy mà. Tuy ngoại hình không giống nhau nhưng tính cách thì y một khuôn: