Sự phát triển của sự việc hoàn toàn vượt quá dự đoán, cô có chút không kịp phản ứng lại.

Cô đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng cả đời cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Thẩm Hoài Dương!

Anh không phải đang nói đùa, còn cô đúng là muốn giữ lại đứa bé, xem ra đề nghị của anh là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Vừa uống nước canh mì tôm nóng hổi, cô vừa suy nghĩ lung tung, còn giọng nói trầm thấp của anh lại không có sự báo trước nào mà vang lên bên tai cô.

Tôi cần một đối tượng để kết hôn, mà tôi không hề ghét cô, là người lựa chọn tốt nhất…

Nhịp tim của cô có chút loạn, Diệp Giai Nhi lắc đầu lẩm bẩm nói: “Thì ra đối với anh ta mà nói kết hôn lại là một chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần không ghét liền có thể kết hôn…”

Cô cho rằng mặc dù kết hôn không nhất thiết phải đôi bên đều có tình cảm với nhau, nhưng ít nhất hai người cũng phải có một chút cảm giác với nhau.

Rất rõ ràng, quan điểm lý luận của anh đơn giản hơn nhiều so với cô…

Chỉ là cô lại cảm thấy dường như trong mắt anh có một cảm xúc phức tạp sâu xa, có thế nào cũng không thể nhìn thấy được…

Sáng sớm hôm sau.

Bầu trời vẫn xám xịt, gió lạnh thổi khiến cành cây vang lên tiếng xào xạc, hạt sương muối rơi xuống từ bầu trời màu xám đen khiến trời càng lạnh hơn.

Chiếc Land Rover màu đen dừng ở tầng dưới khu dân cư, bên cạnh xe vứt rất nhiều đầu lọc thuốc lá, rõ ràng là đã đợi một khoảng thời gian rồi.

Thẩm Hoài Dương đặt tay trái lên vô lăng, tay phải cầm lấy điện thoại di động và bấm số.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, mang theo giọng ngái ngủ: “Alo?”

“Cho cô năm phút, cô đi xuống, hoặc là tôi đi lên.

” Anh cau mày, thành thục và ngắn gọn nói.

Trước nay anh luôn không thích chờ đợi, hôm nay là ngoại lệ, đã đợi hơn nửa tiếng rồi, sự kiên nhẫn đã dần mất hết.

Diệp Giai Nhi lập tức bị anh dọa tới mức tỉnh táo lại, hít một hơi khí lạnh, sao… sao lại là anh ta chứ?

“Năm phút, nếu đồng ý thì mang đồ nhanh chóng lập tức xuống đây, không đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, bây giờ còn bốn phút…”

Lại nhắc nhở thời gian, sau đó Thẩm Hoài Dương không đợi cô nói gì mà trực tiếp tắt máy.

Nghĩ đến việc cô hít một hơi khí lạnh, anh nhàn nhạt nhướng mày, đáng sợ vậy sao?

Khi chỉ còn lại một phút nữa, Diệp Giai Nhi xuất hiện trước chiếc Land Rover màu đen, nghiến răng nghiến lợi kéo cửa xe ra.

Có lẽ lúc ngủ đè lên tóc, lúc này vẫn còn đang chổng ngược lên, còn vương chút vết dầu nơi khóe miệng…

Thẩm Hoài Dương hơi giật mình trong chốc lát, nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại.

“Giục cái gì, anh vội đi đầu thai à?” Cô bộc phát cơn giận khi vừa ngủ dậy, thái độ không mấy thân thiện.

Vốn dĩ tối hôm qua đã ngủ muộn rồi, trời còn chưa sáng mà đã bị đánh thức, còn bị uy hiếp, đương nhiên là tâm trạng không thể nào tốt được!

Lại một cơn gió lạnh mang theo sương muối ập đến, Diệp Giai Nhi lạnh run vai, thản nhiên ngồi vào ghế sau.

Nhướng mày, Thẩm Hoài Dương hơi nheo lại mắt, kéo môi mỏng, chậm rãi nói: “Hình như bây giờ cô trở nên không sợ tôi nữa rồi…”

“Trước đây tôi chưa từng sợ anh, tôi chỉ là không muốn dính líu đến anh thôi.

” Diệp Giai Nhi đáp một cách đương nhiên.

.