"Không tệ."

Nam Cung Diệu kìm lòng không được nói, bởi vì anh thích cái mùi vị này, không giống những cô gái khác, cố ý đem thân thể làm cho mùi vị rất nồng, anh không thích.

"Diệu tổng, quá khen, tôi pha cà phê không thành thạo lắm, bởi vì nhà chúng tôi cũng không uống cà phê, cho nên chỉ hiểu sơ qua được chút."

Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu nói là mùi vị cà phê rất tốt, vì vậy vừa nói vừa bưng cà phê cho Nam Cung Diệu, kỳ thật Nam Cung Diệu nói là mùi thơm của cơ thể cô không tệ.

Nghe Mộ Hi nói như vậy, anh mở mắt ra, bưng tách cà phê cô đưa lên, thưởng thức một ngụm, nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, vì cái gì lại có một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này cũng không phải bởi vì nghe hát ở đây cảm giác thấy, mà trên người cô có một loại cảm giác đặc biệt, vóc người của cô, giọng nói của cô, giống như người phụ nữ kia.

"Xin hỏi trong nhà cô có chị gái hoặc em gái gì hay không? Bởi vì tôi nhìn cô cực kỳ quen mắt."

Nam Cung Diệu đánh giá Mộ Hi, đúng vậy, quá giống, còn có cái miệng nhỏ nhắn rất giống.

"Diệu tổng, thật biết nói đùa, ngài làm sao lại nhìn tôi thấy quen mắt, tôi là lần đầu tiên ngồi gần cùng ngài như vậy, tôi chỉ có một em gái, không có chị gái, xin hỏi Diệu tổng là có ý gì?"

Mộ Hi biểu hiện hết sức bình tĩnh, não đại cô nhanh chóng chuyển động ứng phó vấn đề đột ngột.

Nam Cung Diệu nghe thấy cô nói có một người em gái lúc ấy ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ cái cô thư ký đó là em gái của cô ấy?

"Oh, em gái cô làm gì vậy?"

Mộ Hi biết rõ Nam Cung Diệu đang suy nghĩ gì, nhất định là anh thấy cô giống thư kí của mình, xem ra người đàn ông này không có ngốc như vậy!

"Em gái tôi bây giờ là học sinh, năm nay mười hai tuổi."

Mộ Hi bình tĩnh trả lời, cô rõ ràng phát hiện nét mặt Nam Cung Diệu có chút thất vọng, người đàn ông này lại có thể hy vọng thư ký của mình có quan hệ tới chim bồ câu trắng sao? Tên sắc quỷ thật đúng là sắc, tán gái tận nơi này. Hừ! Đồ đáng ghét, anh có nằm mơ cũng không biết tôi là ai! Tôi chính là người ông trời phái tới trừng phạt anh, ai kêu anh gieo họa cho thiếu nữ.

Nam Cung Diệu không nói gì, rất lịch sự rót cho Mộ Hi một tách cà phê, sau đó cũng rót thêm cho mình một chút, nét mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên, chỉ là vui vẻ ở trong mắt Mộ Hi, chính là tín hiệu nguy hiểm.

Cũng may, cuối cùng đêm nay cũng thoát hiểm, Mộ Hi lấy thân phận chim bồ câu trắng nói chuyện cùng Nam Cung Diệu, không nghĩ tới dùng một thân phận khác nói chuyện cùng cuồng tự kỷ lại chơi rất vui vẻ.

Mộ Hi tan việc đã là chín giờ bốn mươi tối, cô thay xong quần áo, từ phòng thay quần áo đi về lối đi bí mật, cái lối đi này sẽ thông tới một phòng nghỉ sạch sẽ, cô tự nhiên đi từ bên trong ra, lại khôi phục là chính mình, sải bước đi trên đường, không cần phải để ý đến dáng vẻ tao nhã gì, không cần mang giày cao gót cảm giác thật tốt.

Không biết còn tưởng rằng Mộ Hi là nhân viên vệ sinh, bởi vì cô thật sự là bình thường không thể bình thường hơn, dưới chân vẫn đôi giầy thể thao màu trắng, một thân quần áo rộng thùng thình thoải mái, trên lưng đeo túi sách hoạt hình, giống như một em gái trên đường, bởi vì trên người cô có một loại hơi thở hết sức tự do.

Lúc này cô không biết xe của Nam Cung Diệu đang dừng lại trước cửa phòng hát Cửu Châu, anh là đang chờ chim bồ câu trắng xuất hiện, hy vọng có thể đưa cô về nhà, bởi vì tối hôm nay tán gẫu rất vui vẻ, cô gái này khéo hiểu lòng người, hơn nữa ý nghĩ không tầm thường khiến anh hài lòng lúc nào cô cũng nói lời thật lòng, mặc dù lời thật thì khó nghe, nhưng Nam Cung Diệu cảm thấy thiết thực, lời nói êm tai anh nghequá nhiều, cũng đã vô cảm, anh hy vọng có người có thể nói với anh những điều mà người khác không dám nói, mà chim bồ câu trắng này lại làm được.