Chỉ một động tác đơn giản, có lẽ tất cả mọi người sẽ hì mũi coi thường, chẳng thèm ngó tới. Nhưng Kha Trạch Liệt cũng giống như tất cả các binh lính ở đây, huấn luyện hết lần này tới lần khác hàng nghìn hàng vạn lần dưới cái nắng chói chang, mồ hôi theo gương mặt trẻ tuổi của bọn họ trượt xuống, nhưng họ lại không có cách nào đưa tay gạt chúng đi.

Bọn họ không theo đuổi công danh lợi lộc, bọn họ chỉ 'vô dục vô cầu' vì quốc gia mà giao phó bản thân và một phần công sức của mình.

Mỗi ngày phải chịu đựng huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt khiến cho trên người bọn họ đều ít nhiều để lại vết thương, thời điểm bọn họ ở bên ngoài ánh sáng, tất cả mọi người đều thấy được nụ cười bên khóe miệng họ, nhưng khi ở trong bóng tối, lúc bọn họ đổ mồ hôi rơi máu, nào ai biết được?

Quân nhân là một nghề cô đơn tịch mịch, hàng năm chỉ có lác đác vài ngày nghỉ có thể trở về đoàn tụ với vợ con, một số binh lính chưa có vợ cũng chỉ có thể đoàn tụ cùng người nhà trong mấy ngày như vậy. Sau đó lại phải rút quân chạy về đơn vị, chuẩn bị cho những đợt huấn luyện nghiêm khắc tiếp theo.

Chỉ cần vừa có nhiệm vụ, bọn họ sẽ phải sẵn sàng xuất phát vì nhân dân chiến đấu, bọn họ luôn trong trạng thái căng thẳng, thời thời khắc khắc chuẩn bị vì nhân dân mà hy sinh bản thân mình.

Tiếng báo động phòng không trong quân khu đột nhiên vang lên, sắc mặt tất cả binh lính trở nên căng thẳng, có vài người đã trở nên trắng bệch, nhưng không hề có một chút do dự chùn bước nào, sự kiên nghị trên khuôn mặt nói như sách viết chính là nhiệt huyết tràn đầy.

Rất nhanh, radio bên trong đã truyền đến tiếng nói hơi căng thẳng của Hoàng Thành Đạt, "Tất cả binh lính chú ý, lập tức tập trung tại thao trường đợi lệnh, tất cả binh lính chú ý, tất cả binh lính chú ý, lập tức tập trung tại thao trường đợi lệnh!" Thông báo nhanh chóng được ban ra, ngữ điệu bình tĩnh tựa như sóng yên biển lặng, không có một chút dao động nào.

Trong con ngươi của Kha Trạch Liệt lộ ra thâm ý, trên khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu hiện khác thường nào. Hai chân dang rộng, cương trực công chính đứng ở trên đài chỉ huy, dáng vẻ uy vũ giống như cây Tùng. Nhìn binh lính dưới đài, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười kiêu ngạo.

Hoàng Thần Đạt nhanh chóng chạy tới thao trường, ba chân bốn cẳng nhanh chóng bật lên đài chỉ huy, cầm ống nói lên hướng về phía binh lính đang tập trung dưới đài, ra lệnh: " Thủ trưởng Do mang đội một, đội hai, đội ba đến thao trường bên trái tập hợp, tôi mang đội bốn, đội năm, đội sáu đến thao trường bên phải tập hợp, thi hành mệnh lệnh!" Giọng nói khí phách nghiêm nghị.

Âm thanh của Hoàng Thần Đạt vang lên to, rõ trong thao trường, thuận tiện truyền tới tai nhóm binh lính của bọn họ. Giống như bọt sóng bàng bạc trong nháy mắt đánh tới, mang theo năng lượng không thể lường được, giống như tiếng hô to rõ của đội quân vang lên, tất cả mọi người đều sôi sục ý chí chiến đấu.

Nghe xong lệnh, cả thao trường rậm rạp chằng chịt người nhanh chóng tự trao đổi vị trí cho nhau, theo lệnh của Hoàng Thành Đạt chia làm hai nhóm theo thứ tự, chỉnh tề, sau đó đồng loạt ngẩng đầu hướng về phía đài chỉ huy, chờ đợi Thượng tá ra lệnh bước tiếp theo.

"Nghe nói nhóm người phạm tội đã dời đến Trung Quốc, chúng ta cũng bị một đòn nghiêm trọng. Là lính đặc biệt, chúng ta không thể cứ ngồi vậy chờ chết, cho nên chúng ta phải chủ động xuất kích trước, không cho bọn chúng một cơ hội gì, hiện tại từ địa chỉ IP chúng ta kiểm tra được, bọn chúng đang di chuyển xung quanh thành phố này, thủ trưởng dẫn dắt các đội đi điều tra khu vực trong nội thành, tôi sẽ dẫn theo các đội còn lại kiểm tra các khu vực xung quanh thành phố này, bây giờ chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại. Nếu thất bại, sẽ không còn cơ hội chuyển mình! Nghe rõ không?" Còn có một câu cuối cùng mà cậu chưa nói ra, đó là mục tiêu của bọn chúng chính là Kha Trạch Liệt!

Giọng nói mạnh mẽ của Hoàng Thần Đạt truyền vào trong tai mọi người, một trận gió thu thổi qua, thời tiết đang dần chuyển sang lạnh, thổi qua người vẫn có cảm giác rét lạnh như vậy.

Kha Trạch Liệt đứng ở trên đài chỉ huy, tư thế vẫn không đổi, nhìn giống như một pho tượng phật, không nhúc nhích nhìn từng đoàn binh lính dưới đài. Từ gương mặt anh vẫn không thể nhìn ra chút cảm xúc gì, mặc dù, anh biết nhiệm vụ lần này nhất định là một cuộc chiến gian khổ.

"Rõ!" Tấ cả binh lính dưới đài trăm miệng một lời đáp, âm thanh to, rõ vang dội khắp chân trời, xông thẳng lên trời cao, ngưng tụ lại thành một con rồng lớn, vắt ngang qua bầu trời.

Hoàng Thần Đạt chuyển mắt nhìn về phía Kha Trạch Liệt, anh quay đầu lại nhìn, hướng về phía Hoàng Thần Đạt gật đầu một cái, ẩn sâu trong tròng mắt đen là sự lạnh nhạt cùng tỉnh táo giống như một loại 'siêu thoát thế tục', dưới ánh mắt kính nể và sùng bái của binh lính dưới đài, nhưng vẫn không làm cho Kha Trạch Liệt dao động một chút nào thái độ lạnh nhạt của mình.

"Các đồng chí, thiên chức của chúng ta chính là đấu tranh chống lại các thế lực tà ác, vì vậy, cố gắng lên!" Ánh mắt sắc bén của Kha Trạch Liệt quét qua toàn bộ sân huấn luyện, khung cảnh bốn bề yên tĩnh, giọng nói đột nhiên trở nên khuếch đại hơn. Chút kiêu ngạo khí phách trong đôi mắt Kha Trạch Liệt cũng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Sau khi tập trung xong, Kha Trạch Liệt dẫn theo ba đội quân theo thứ tự chia làm ba tổ, một tổ do chính Kha Trạch Liệt đặc biệt mang đi Đức lúc trước, am hiểu về phương diện công phá máy vi tính. Tổ này đặc biệt ở lại trong quân khu, điều tra hành tung của nhóm người tội phạm. Hai tổ còn lại thì tùy thời đợi lệnh, ba tổ mặc thường phục tuần tra ở bên ngoài. Nghiên túc phân công công việc theo trật tự, không tin quân địch còn có thể tìm được khe hở của bọn họ mà chạy trốn.

Trong con ngươi Kha Trạch Liệt bắn ra tia sáng hung ác, giống như vẻ mặt hung ác tàn nhẫn của chúa tể lúc bắt con mồi, không chừa cho bọn chúng một con đường lui.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Hoàng Thần Đạt nhanh chóng thu thập tài liệu, lặng lẽ vì cuộc chiến sắp tới mà chuẩn bị. Mặc dù chiến tranh vô tình, nhưng bọn họ không sợ hãi chút nào.

Hoàng Thần Đạt nhanh chóng gọi điện thoại nội tuyến cho Kha Trạch Liệt, "Kha Trạch Liệt, đã tra ra được địa chỉ IP, anh hãy mau dẫn đội của anh đến khu phế tích nhà máy hóa chất Thành Tây, địa chỉ IP tra được ở đó."

Sau khi nhận được tin tức, Kha Trạch Liệt lập tức mang theo hai tổ nhanh chóng leo lên xe quân dụng, trên xe vang lên tiếng còi báo động, xe quẹo cua một cái, nhanh chóng nhập đoàn chạy ra ngoài.

Trên đường, tiếng còi báo động khiến cho người đi hai bên đường sinh ra một chút khủng hoảng, mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng nhìn thấy một hàng xe quân dụng dài nối tiếp nhau chạy như vậy, cũng không khỏi mất hồn mất vía, đây là cái tình huống gì chứ? Có không ít người rối rít bàn tán.

Phản ứng hoàn toàn ngược lại với người đi bên đường, bên trong xe, những chiến sĩ nhân dân, người nào người nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô cùng trấn định nhìn chằm chằm con đường phía trước, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Huấn luyện mỗi ngày, đã luyện cho mỗi người được thái độ thản nhiên mà đối mặt, vào thời khắc này mới có đất dựng võ.

Kha Trạch Liệt ở trên xe cũng không chịu ngừng nghỉ, không ngừng dùng máy tính điều tra địa chỉ IP của nhóm người tội phạm. Bọn chúng thông qua con đường internet để buôn bán thuốc phiện trên phạm vi toàn thế giới, người của bọn chúng ở đây, thì địa chỉ giao dịch có thể ở trong nước, nhưng cách duy nhất để có thể xác định chính xác đó là, phải bắt được một người trong số chúng, bọn chúng thiếu đi một người sẽ phải chịu thêm đả kích.

Xe quân dụng chạy rất nhanh, dọc đường đi không ngừng có người nhường đường, nên rất nhanh bọn họ đã chạy tới khu phân xưởng đổ nát. Từ xa đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, những tên tội phạm làm việc với computer ở trong khu phế tích không khỏi hoảng hốt rối loạn, bất quá, rất nhanh chúng đã tỉnh táo lại đem toàn bộ tài liệu tiêu hủy hết chứng cứ....