Editor: June_duahau

“Tôi không có nhà để về, vốn là nghĩ vụ án này sẽ kéo dài thật lâu, nhưng mà do tôi nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói trầm thấp của Kha Trạch Liệt vang lên, nói chuyện giống như thật vậy, tràn đầy ủy khuất, khiến cho người có tâm địa sắt đá như Lâm Nhược cũng cảm giác được. Mặc dù có hơi giả dối, nhưng Lâm Nhược vẫn không nhẫn tâm vứt bỏ ‘ông xã’ trên danh nghĩa của mình ở sân bay.

Vốn là cô tới chính là để nói chuyện ly hôn, chỉ là cô không nghĩ tới Kha Trạch Liệt sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy, xem ra cô cũng không thật hiểu Kha Trạch Liệt như thế.

Trong lòng cảm thấy chua xót đau đớn, từng cỗ khổ sở dâng lên từ đáy lòng, thời gian này, cảm giác đó vẫn vây quanh Lâm Nhược, nhưng mà cô cũng không để trong lòng, nhưng lần này, Lâm Nhược có chút không kiềm chế được tâm tình của mình.

*

Trong phòng làm việc, Ngụy Khải vẫn chăm chú nhìn chằm chằm chiếc cốc trắng đã nguội lạnh trên bàn, nước trà trong chén cũng vẫn còn nguyên, vị trí cốc cũng không bị thay đổi. Người phụ nữ này sao lại không biết điều như vậy, người ta muốn đối tốt với cô, tại sao lại muốn kháng cự sự quan tâm của người khác chứ? Vốn là có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ trong lòng hắn thế nhưng lại dâng lên một chút đồng tình, nhờ trong nhà điều tra một ít tư liệu về Lâm Nhược. Mới biết quá khứ của Lâm Nhược, một người phụ nữ mảnh mai như vậy, làm sao có thể gánh chịu đau khổ như vậy đây?.

Mặc dù ý tốt của mình bị Lâm Nhược cự tuyệt, nhưng trong lòng Ngụy Khải cũng không có quá nhiều khổ sở, có chỉ là đau lòng, đau lòng Lâm Nhược vì Lâm Nhược kiên cường, nhưng cô lại không biết, mình giả vờ kiên cường lại bị người ta dễ dàng nhìn thấu, cô nhất định là không biết.

Như vậy cũng tốt, nếu không giả vờ sẽ khiến người ta sụp đổ hoàn toàn, không chừa lại đường sống, không có tình cảm, dồn toàn bộ lực chú ý vào công việc.

Cầm ly trà chậm rãi đi qua phòng làm việc, không nhìn thấy trên một góc bàn đang mở một phần văn kiện đã in ra, phía trên viết mấy chữ ngay ngắn, “ Thỏa thuận ly hôn.”

Bước này, Lâm Nhược đã suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy, nếu như vậy đối với mọi người đều tốt, Lâm Nhược muốn làm được.

Mình không hạnh phúc, cũng không cần thiết phải làm ảnh hưởng tới người khác.

*

Sau khi thắt dây an toàn xong, quay đầu liếc nhìn bộ mặt hưng phấn của tên đàn ông kia, khóe miệng không tự chủ co quắp một cái. Vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt dần dần tan rã, “Muốn đi đâu?”.

“Hả?”. Kha Trạch Liệt nhất thời không biết làm gì tiếp, giả vờ ủy khuất, trợn trừng mắt, bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhược, “Không phải em sẽ mang tôi về nhà của em sao?”.

“Cái gì?”. Lâm Nhược lập tức đập tay lên trên tay lái, trong đôi mắt thoáng qua tia thẹn thùng, sao có thể như vậy, đây chẳng phải là công khai đùa giỡn sao? Lâm Nhược cô đã cho phép rồi sao?

Kha Trạch Liệt nháy đôi mắt to vô tội, mặt mờ mịt nhìn Lâm Nhược, giống như người làm sai là cô. “Sao vậy, không phải là như thế sao?”.

Lâm Nhược có chút tức giận rồi, vẻ mất kiên nhẫn lộ ra trên mặt không thể nghi ngờ, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà nói chuyện với nhau quá nhiều,

Lâm Nhược vẫn cảm thấy cáu kỉnh, “Tất nhiên không thể.”

Trả lời quả quyết không thèm nghe ý kiến của Kha Trạch Liệt, cứ làm theo ý mình. Lâm Nhược đạp chân ga, làm cho Kha Trạch Liệt không phòng bị ngã nhào về phía trước, Lâm Nhược đầu cũng không quay lại nhàn nhạt mở miệng, “ Lên xe đầu tiên phải thắt dây an toàn, đến cả điều này mà anh cũng không biết sao?”.

Giọng điệu khinh thường khiến cho Kha Trạch Liệt không khỏi khí huyết dâng trào, người phụ nữ này đúng là không có lễ phép, ba mẹ cô dạy cô thế nào đấy! Nghĩ tới đây, Kha Trạch Liệt có chút không nói nên lời, ngược lại vờ như không để ý quay qua nhìn Lâm Nhược, trong mắt mang theo chút lo lắng, “Những ngày qua, em vẫn ổn chứ?”.

Lâm Nhược bĩu môi, đánh tay lái một cái, quay đầu, hết sức chăm chú nhìn con đường trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc làm cho Lâm Nhược thoạt nhìn có vẻ đặc biệt xinh đẹp. “Còn có thể như thế nào, vẫn như vậy thôi. Anh thì sao?”.

Một câu nói vô ý lại khiến cho Kha Trạch Liệt trong lòng một hồi kích động, thì ra được Lâm Nhược quan tâm cảm giác lại tốt như vậy, một cỗ hương vị hạnh phúc xông lên trên mặt Kha Trạch Liệt, ý cười trong mắt cũng khiến cho Lâm Nhược không khỏi rung động. Người đàn ông này thật sự là rất đẹp trai, ngay thẳng chính trực ngồi bên cạnh mình, giữa hai hàng lông mày anh tuấn là vẻ đẹp trai chưa từng thay đổi.

Cùng Kha Trạch Liệt chung sống nhiều ngày như vậy, Lâm Nhược đã nhận thức rõ ràng được sự yêu nghiệt của người đàn ông này, tình cảm trong lòng cũng thay đổi phức tạp.

Dọc đường đi, Lâm Nhược không nói lời nào, bất kể Kha Trạch Liệt có chào hỏi mình như thế nào, hỏi mình vấn đề gì, Lâm Nhược đều không trả lời. Nếu tương lai cô muốn báo thù, thì lúc này nên cố gắng hết sức không để cho người vô tội dính vào, những thứ đau khổ này hãy để cho một mình Lâm Nhược cô gánh chịu thôi.

“Lát nữa anh hãy tắm rửa, phòng khách sạn tôi sẽ giúp anh sắp xếp, nếu như còn cần gì nữa thì hãy gọi điện thoại cho tôi, đừng khách sáo, chuyện này dù bận rộn tôi cũng sẽ giúp.” Hướng nhân viên phục vụ yêu cầu một chiếc áo choàng tắm, sau đó ném cho Kha Trạch Liệt, xong liền rời khỏi khách sạn.

Để lại Kha Trạch Liệt trợn mắt há miệng tại chỗ, nhìn Lâm Nhược biến mất khỏi gian phòng, ngây ngốc một lúc lâu sau mới phát hiện Lâm Nhược đã rời đi.

Trái tim không khỏi thoáng qua một tia ảo não, kết quả như thế cũng không phải cái anh muốn. Nện một quyền lên đệm giường màu trắng cực kỳ co dãn, trên mặt chợt hiện lên một tia tức giận khiến người ta khó có thể trêu chọc.

Trên đường lái xe trở về công ty, cửa sổ xe bị kéo xuống hoàn toàn, vẻ mặt căng thẳng thậm chí còn có chút khổ sở, không biết là do đâu, nhưng lại như đã ăn sâu bén rễ trong lòng Lâm Nhược. Khiến cho cô bỗng thấy khó chịu.

Kha Trạch Liệt, cuộc sống sau này không có em, anh nhất định sẽ trải qua rất tốt đúng không? Em tin anh, anh cũng không cần phụ sự kỳ vọng của em với anh.

Xách theo túi xách trong tay, vẫn như thường ngày đi vào phòng làm việc, vẻ mặt vẫn như cũ, không thay đổi chút nào. Nhưng khi thấy trên bàn làm việc có một ly trà nóng màu trắng, trên mặt Lâm Nhược hiện lên một tia rung động.

Phía dưới cái chén có một tờ giấy, nét chữ có lực mà mạnh mẽ làm cho khóe miệng Lâm Nhược khẽ cong lên, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn. Giống như hoa sen nở, xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc. Dáng vẻ Lâm Nhược như vậy, ai cũng chưa từng thấy qua.

[i]“Lâm Nhược, không cần bởi vì sự tồn tại của tôi mà thay đổi thói quen làm việc thường ngày, tôi chỉ là một trong rất nhiều người thôi.”

Buông tay cầm tờ giấy xuống, đưa mắt nhìn về phía phòng thư ký đối diện, trong đôi mắt hình như xuất hiện một tia thay đổi. Thật ra thì, Lâm Nhược cũng không khó đối phó như vậy.