Âm thanh dịu dàng bí mật mang theo một tình cảm khác thường, trong lúc nhất thời khiến Lâm Nhược thưởng thức suy ngẫm không ra hàm nghĩa trong đó.
Ánh mắt lạnh nhạt trong đôi mắt đen của Lâm Nhược dường như xa lạ, lại không thấy rõ ràng địch ý ( lòng căm thù ), nhưng cũng không có vẻ thân cận. Giống như đối đãi với một kẻ xa lạ, có thể nói là vô vị.( nhạt nhẽo )
Hàn Thuận Vũ một chút cũng không tức giận bởi vì hành động của Lâm Nhược, bất đắc dĩ nhếch môi cười một tiếng, hai tay đút vào trong túi quần tây, làm bộ dạng không thèm để ý. Trong con ngươi hẹp dài thoáng qua vẻ hài hước, một lát sau liền biến mất không chút dấu vết.
Ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Nhược, giống như muốn nhìn thấu Lâm Nhược, tầm mắt sắc bén khiến toàn thân Lâm Nhược không thoải mái.
"Về sau cô hãy đến ở nhà tôi đi." Hàn Thuận Vũ thản nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo rất ôn hòa, khiến người ta nghe xong mà yên tâm. Trên dưới toàn thân vẻ sắc bén phát ra biến mất không thấy, giống như người thân của Lâm Nhược, ánh mắt hiền lành khiến Lâm Nhược sinh ra ảo giác trong nháy mắt.
Một giây tiếp theo, Lâm Nhược liền phản ứng lại. Lời của cá sấu không thể tin, cô không thể quên mẹ thế nhưng đã chết, nguyên nhân cái chết nhất định có liên quan với người đàn ông này. Mặc dù Lâm Nhược vẫn chưa xem xong nhật ký của Erica, không thì suy ra nội dung đoạn sau Erica cũng sẽ đề cập đến. Ít nhất bây giờ, Lâm Nhược rất khó loại bỏ đề phòng với người đàn ông này.
Trên gương mặt vô cảm ( không biểu tình ) không có lộ vẻ xúc động, vẫn giống như bình thường, dịu dàng cự thuyệt, âm thanh dịu dàng giống như một khúc ca êm dịu khiến cho người nghe trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, " Cám ơn, nhưng mà không cần, tôi lập tức phải trở về Trung Quốc rồi."
Khóe miệng không phát hiện hơi nhếch lêch, tất cả đều trong dự liệu của hắn, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho con cá lớn tốt như vậy. Thờ ơ cười một tiếng, cả người tản mát ra hơi thở khiến người ta cảm thấy thanh thản, không có áp lực, "Không sao cả, tôi cũng phải đi về." Hoàn toàn không để ý Lâm Nhược bên cạnh vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nụ cười trên khóe miệng kia có vẻ ý vị sâu xa.
Các tân khách rút ra một đóa cúc trắng từ bên trong một giỏ trúc, đặt ở dưới di ảnh trắng đen của Erica, vẻ mặt nghiêm túc quỳ lên trên đệm thành kính lễ bái. Trong lòng không ngừng thì thầm lời cuối cùng với Erica, vẻ tiếc nuối kia không chút nào cất giữ biểu hiện ra trên khuôn mặt. Hoặc là trẻ tuổi, hoặc là khuôn mặt già nua, đều là biểu tượng của sinh mạng.
Trong lễ đường to như vậy, những người mặc chính trang màu đen giống nhau đang đi lại trên hành lang. Trong lòng bi thương giống như trẻ con lúc thổi bong bóng xà phòng, một cái rồi một cái không ngừng hình thành rồi tỏa ra, bay lượn trên không trung, ngay sau đó tại thời điểm ngươi không gấp chút nào bỗng nhiên vỡ tan không mảy may lưu một chút đường sống nào. Bi thương cứ như vậy tràn đầy ở trong không khí.
Trong lễ đường yên tĩnh không có người lên tiếng, không giống với thế giới bên ngoài, nơi này giống như một thế giới nhỏ ngăn cách với bên ngoài. Người tiến vào lễ đường không ai mà không phải là vẻ mặt ngưng trọng, dáng vẻ đi với tâm sự nặng nề.
Không biết nghe bao nhiêu câu " Nén bi thương thuận theo tự nhiên", Lâm Nhược không khỏi có chút buồn cười, nén bi thương thuận theo tự nhiên, nếu như những lời cứng nhắc này có đầy đủ tác dụng của nó, còn có cần thiết dùng nước mắt tới phát tiết nội tâm bi phẫn ( đau buồn + phân nộ ) và bi thương hay không? An ủi, có lúc thật có vẻ rất mệt mỏi. Nội tâm Lâm Nhược giống như bị xe hung hăng nghiền nát, nhưng cảm nhận như vậy bọn họ có thể cảm động lây sao?
Không, không có khả năng. Cây kim không đâm vào trên người của ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết bị kim đâm đến cùng có bao nhiêu đau đớn. Cảm thấy đau thấu xương, nhưng mà cũng chỉ là cùng cười đùa đối mặt. Giày có thích hợp hay không chỉ có tự mình biết. Cho dù bi thương cũng không thể chính thức làm cảm động lây, một câu hiểu đã rất là cảm động.
Toàn bộ lễ đường đều bị bi thương thay thế, đứng ở trước di ảnh tiếp đãi tân khách Ngải Mễ đã sớm khóc cực kỳ bi thảm. Chưa hiểu được vui buồn hợp tan của cuộc sống, đã nếm phải một lần sinh ly tử biệt, việc này đối với một đứa bé mà nói tàn nhẫn đến cực điểm. Chỉ biết mẹ rời đi, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, khó có thể che dấu đau buồn trong lòng.
Quãng đời dài đằng đẵng về sau muốn vượt qua như thế nào, cô không muốn vinh hoa phú quý, cô (NM) không muốn thừa kế tài sản, cô chỉ muốn mẹ có thể trở lại. Trở lại, thân thể kia đã lạnh như băng. Có phải hay không dùng nhiệt độ của cô che lại nhiệt độ của mẹ, thì mẹ có thể sống lại lần nữa, mà không phải vẻ mặt vàng như nghệ suy yếu vô lực nằm một bên?
Khóc đến cuối cùng hoàn toàn không biết nước mắt tại sao mà chảy, chỉ biết có khóc, dùng sức khóc, giống như là khóc thì mẹ có thể trở lại. Ngải Mễ kiêu ngạo giống như khổng tước vậy mà lại thất lễ trước mặt tân khách như vậy, điều này thực sự khiến Lâm Nhược cũng cả kinh, trong con ngươi thoáng qua tình cảm dịu dàng. Cuối cùng vẫn là em gái của cô không phải sao?
Thấy tân khách đến không sai biệt lắm, cùng với nhân viên làm việc ở lễ đường nói một chút, chậm rãi đi đến Agha và Ngải Mễ. Đi qua tầng tầng đám người, nhẹ nhàng sờ mái tóc tinh xảo của Ngải Mễ, mặc dù tham gia tang lễ của mẹ, nhưng cũng muốn mình ăn mặc thật xinh đẹp, chỉ vì một câu "Em muốn khiến mẹ nhớ hình ảnh đẹp nhất của em."
Lòng chua xót, không phải là nói suông mà thôi. Tất cả mọi người ở đây đã từng trải qua bi thương, có lẽ , Lâm Nhược gánh nổi một phần tương đối mà nói thiếu một ít thôi. Dù sao nhiều năm như vậy không có bên cạnh bà, tình cảm lạnh nhạt cũng là tất nhiên. Chỉ là tại sao vào giờ phút này, thấy Ngải Mễ không ngừng rơi nước mắt, sự bi thương của cô giống như hoàn toàn bị đánh thức, đau đớn từ trong đáy lòng chậm rãi nhô ra làm hít thở không thông, trái tim Lâm Nhược đau nhói thật sâu.
Erica, yên lòng đi. Toàn bộ yêu cầu của người con sẽ làm được, người ở bên kia cũng chiếu cố mình thật tốt. Chỉ là nếu như vậy, con không cầu gì khác rồi. Di sản, không phải thứ con muốn, nhưng nếu như vì Đồng gia, như thế, con sẽ tiếp nhận.
Ngải Mễ ngửa đầu liếc Lâm Nhược một cái, hận ý to lớn trong đáy mắt giống như con rắn gắt gao trói cổ Lâm Nhược, nhìn em gái trợn mắt nhìn mình, nội tâm Lâm Nhược bỗng nhiên có chút phập phồng, đây là cảm giác gì? Uất ức? Bất đắc dĩ? Nghi ngờ để ý phải không?
Mặc dù cảm giác trong lòng đối với Lâm Nhược vẫn rất kém, nhưng trên thân thể đã không bài xích Lâm Nhược. Lúc mẹ qua đời dêm hôm đó Agha hiếm có hôm được ngủ cùng Ngải Mễ, đêm hôm đó Agha nói với Ngải Mễ Lâm Nhược làm sao cứu cô ra khỏi thuộc hạ của tên côn đồ cắc ké, thêm mắm thêm muối miêu tả Lâm Nhược thành thần rồi. Mặc gù Ngải Mễ hoàn toàn không tin đối với lời nói của chị, nhưng bài xich trong lòng với Lâm Nhược đã ít đi một phần, hận ý cũng không còn mãnh liệt.
Chỉ là cảm giác đầu tiên đã xác định, đã không thể nào thay đổi.
Cảm giác được điện thoại di động trong tay chấn động, Lâm Nhược liếc mắt qua điện thoại di động một cái sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài lễ đường nhận nghe điện thoại, giống như muốn thoát khỏi nơi đầy bi thương này, Lâm Nhược bước đi như bay. Khuôn mặt nghiêm túc mà tỉnh táo, một vẻ lão luyện không nên xuất hiện ở độ tuổi này treo giữa hai lông mày Lâm Nhược.
"Lâm Nhược." Âm thanh quen thuộc mà thân thiết từ đầu điện thoại bên kia vang lên, giống như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng gãi vào lòng Lâm Nhược, khiên trái tim Lâm Nhược ngứa ngáy khó nhịn, trái tim càng thêm dựa gần vào anh.