Mà người đàn ông Erica biết ở nước Đức chỉ có chồng mình, về đoạn sử tình yêu và hôn nhân kia của bọn họ, Agha cũng không đặc biệt nắm rõ. Mà Ngải Mễ chính là đứa bé mà Erica mang thai cùng người đàn ông đó ở Đức, còn về chuyện của nhà họ Đồng, Agha cũng không có mở miệng nói. Chỉ là lấy ra một quyển sổ thật dày đưa cho Lâm Nhược.
Cuốn sổ rất sạch sẽ, vừa dầy vừa nặng cầm ở trên tay cảm giác nó chứa một đoạn lịch sử trầm trọng. Trên khung sổ có một vài vị trí được chế tạo bằng nạm vàng, một cuốn sổ có vẻ trang trọng mà hoa lệ, rất phù hợp với thẩm mỹ của Erica. Lâm Nhược bằng con mắt chuyên nghiệp của mình vừa nhìn cũng biết chủ nhân của cuốn sổ này là Erica.
Bởi vì ở trước mặt Agha nên Lâm Nhược không mở cuốn sổ ấy ra, sau khi chần chừ một lát, nhận lấy cuốn sổ liếc nhìn đơn giản một cái bên ngoài cuốn sổ sau đó liền cầm nó bỏ vào trong túi sách. Erica mang đến cho cô chấn động thật lớn, đầu Lâm Nhược rối bời thành từng mảnh, bỗng chốc không biết làm thế nào để xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ này.
Agha thấy dáng vẻ Lâm Nhược định rời đi, sau cùng đi tới bên tai Lâm Nhược nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở ấm áp từ trong miệng Agha phun ra làm cho Lâm Nhược cảm thấy ngưa ngứa lỗ tai một chút. “Cẩn thận hắn.”
Cho dù không nói rõ hắn là ai, Lâm Nhược cũng biết Agha đang nói tới người nào, cùng Agha ánh mắt giao nhau, gật đầu hiểu rõ một cái. Thì ra cô ấy cũng biết.
Cuối cùng, cùng Agha ôm nhau một cái rồi rời khỏi phòng của cô ấy, toàn bộ quá trình chiếc túi xách không có lúc nào rời tay.
Rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao phó cho mình, Agha nhìn bóng lưng ngay thẳng lại lộ ra một chút yếu ớt của Lâm Nhược, thở ra một hơi thật sâu, đột nhiên hiểu ra, ‘thế sự vô lường’, mỗi người có một mệnh riêng.
Định mệnh cuối cùng cũng có lúc tới, định mệnh chưa đến chớ cưỡng cầu. Đối với Erica cũng vậy, số mạng đến đây, người đang sống trên đời cũng không cần phải cưỡng cầu. Cố gắng an ủi mình, xóa sạch những bi ai đang đè nén trái tim kia, trước mặt kẻ địch họ nhất định phải kiên cường , để cho kẻ địch biết, bọn cô là vô địch không gì thắng nổi.
Mới vừa đi ra cửa, chợt nghe thấy Ngải Mễ hướng về phía căn phòng của Erica khóc lóc tê tâm liệt phế, giống như muốn đem toàn bộ nỗi bi thương trong lòng trút hết ra. Nghe được một hồi tiếng bước chân của giầy cao gót phía sau, đột nhiên Ngải Mễ tựa đầu quay qua đây, khuôn mặt tức giận nhìn biểu tình vô cảm của Lâm Nhược, lửa giận trong con ngươi giống như muốn biến thành rồng phun lửa.
“Cô là kẻ đại bại hoại, là cô hại chết mẹ. Đều là cô, đều là cô!”. Ngải Mễ giương nanh múa vút chạy như bay về phía Lâm Nhược, sau cùng bị người phía sau ngăn lại, toàn thân cao thấp không ngừng giãy dụa giống như muốn thoát khỏi trói buộc của họ, hung hăng dạy dỗ Lâm Nhược một trận. Đã sớm nhìn ra Lâm Nhược không có gì tốt đẹp, không ngờ người phụ nữ này lại xấu xa như vậy!
Trong cả quá trình, Lâm Nhược ngược lại bình tính đến kỳ lạ, giống như một người đứng xem, bộ dáng lạnh lùng thờ ơ nhìn toàn bộ mọi thứ phát sinh trước mắt, tựa như đang chiếu một trò hề khôi hài. Ngải Mễ là người thế nào cô không biết, hơn nữa hết thảy cô cũng không muốn nhúng tay vào. Dù sao đều là con của Erica, cô vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi.
Thân thể Lâm Nhược dừng lại một chút, trong mắt không có một chút cảm xúc để ý, một loại bình tĩnh giống như biển Chết, không có một chút rung động. Trực tiếp đi thẳng về phía quản gia, lúc đi ngang qua bên cạnh quản gia, thân thể đột nhiên dừng lại, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng mở miệng: “Quản gia, có chuyện thì gọi điện cho tôi, tôi đi trước.”
Đợi đến khi quản gia xác nhận, Lâm Nhược bước từng bước nện giày cao gót dời đi, trên lối đi nhỏ chỉ còn lại âm thanh phát ra từ tiếng giày cao gót của Lâm Nhược tiếp xúc với mặt đất , trong biệt thự này lại lộ ra đột ngột như vậy. Thân thể Lâm Nhược vẫn còn run rẩy không ngừng, giờ phút này, cô không có bất kỳ người nào có thể dựa vào. Tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Sau khi trở lại quán rượu, gần như là co quắp ngã lên giường, một khắc cũng không muốn cử động nữa. Nhìn trần nhà trắng xanh đến xuất thần, không dám đưa tay đi lấy cái bọc gì đó trong túi sách, giờ phút này cô rất muốn chạy trốn, đến một chỗ không người, sống một cuộc sống tĩnh mịch. Cái gì cũng không cần nghĩ tới, chỉ cần sống hết đời mình là được rồi.
Mà một chút cũng là một giấc mộng đẹp, cuộc sống của Erica chỉ có trải qua bước này, mới có thể là giải thoát đau thương, mà Lâm Nhược đến tột cùng phải tới lúc nào mới có thể giải thoát đây?
Đưa tay lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Kha Trạch Liệt, dọc đường đi bị nhiều chuyện như vậy làm trì hoãn . Rốt cuộc cũng có thời gian rồi, không ngừng gọi điện thoại cho Kha Trạch Liệt. Ở sâu trong lòng, cô không muốn thừa nhận, hiện tại cô cần người an ủi, cần người bầu bạn. Nhưng hết thảy tất cả đều buộc cô phải đối mặt, phải quan tâm, không người nào có thể cùng cô cùng nhau kề vai chiến đấu.
Điện thoại nhanh chóng vang lên một phút, nhưng vẫn không có người nào nhận nghe, thời điểm Lâm Nhược muốn buông tha, điện thoại đột nhiên được kết nối, một chút âm thanh quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại vang lên.
Giống như là từ trên đỉnh cái chết, đột nhiên thấy được một chút hi vọng của ánh sáng phía rạng đông. Lâm Nhược cả người ủy khuất dường như tìm được một nơi thích hợp trong nháy mắt bộc phát ra, nước mắt Lâm Nhược theo gương mặt chảy xuống, giống như loại thi đấu trăm mét, một chuỗi lại một chuỗi nhanh chóng rơi xuống.
Tình cảm phức tạp trong lòng đan xen nhau, khiến cho Lâm Nhược trong chốc lát không nói được câu nào, không biết mở miệng như thế nào, làm sao mới có thể nói ra tất cả những uất ức của cô.
Chẳng qua là tất cả những thứ này Kha Trạch Liệt đều không nhìn thấy, trong mắt anh Lâm Nhược luôn kiên cường mạnh mẽ giống như là nữ thần Tự Do làm sao lại khóc thút thít lợi hại như thế đây? Anh làm sao sẽ hiểu được một người đau khổ đến mức độ không muốn sống trên cõi đời này chứ?
Nhưng mà, anh chính là Kha Trạch Liệt ! Anh có sức phán đoán kinh người.
“Lâm Nhược! Có phải em có chuyện gì hay không ?” . Âm thanh của Kha Trạch liệt thay đổi có chút cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chạm phải bãi mìn của Lâm Nhược, vốn cái này là để cho đứa trẻ đang rầu rĩ không vui liền lập tức bộc phát ra. Thanh âm từ tính vang lên bên tai giống như là đang hát bài hát dễ nghe, dịu dàng giống như biển rộng, khiến cho những uỷ khuất của Lâm Nhược được giải tỏa hết.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, trong nháy mắt đôi môi trắng bạch, không còn huyết sắc.
Kha Trạch Liệt đột nhiên ân cần làm cho cô không biết phải làm thế nào, nhưng lời nói đến khóe miệng cũng không nghẹn lại nữa. Một sự lo lắng không khỏi xông lên đầu, không thể ngăn cản, “Kha Trạch Liệt, anh không sao chứ?” . Cho dù bên ngoài mưa to rơi xuống tầm tã, nhưng âm thanh nói chuyện ra ngoài vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như tất cả đều dựa theo quỹ đạo tiến hành bình thường.
Rốt cuộc cũng nghe được lời nói quan tâm từ Lâm Nhược, khóe miệng Kha Trạch Liệt không nhịn được cong lên một chút hài lòng mỉm cười hạnh phúc, người đàn ông sau khi trải qua một cuộc chiến ác liệt có thể nghe được lời quan tâm lo lắng của người thân, đó không phải là theo đuổi lớn nhất của bọn họ sao? Bảo vệ quốc gia, không phải vì một phần hạnh phúc bình dị nhỏ bé như vậy sao?