Quân đội Đức thấy trên vách tường trống rỗng có thêm một cánh cửa, vừa định đi vào kiểm tra, liền nghe Mặc Kỳ Duệ mở miệng ở phía sau," Thôi đừng đi, bọn họ đã sớm trốn không thấy bóng dáng tăm hơi rồi!"

Mặc dù nghi ngờ Lão Đại kiên trì trước sau như một ngăn cản mình đuổi theo truy xét đến cùng, nhíu nhíu mày, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh ta nửa ngày, cuối cùng vẫn thuận theo ý của Mặc Kỳ Duệ không đi điều tra gian phòng kia.

Kha Trạch Liệt cũng không quản quân đội Đức đang nói cái gì, xoay người đi tới cửa, đi qua bên cạnh Mặc Kỳ Duệ thân mình không tự chủ dừng một lúc," Về sau nhớ đuổi nhanh một chút". Giọng nói như vô tình cất giấu một chút ý nghĩ sâu xa, Mặc Kỳ Duệ nhếch môi cười, trên khuôn mặt bất động thanh sắc treo một nụ cười, đang muốn mở miệng nói, Kha Trạch Liệt đã lướt qua anh ta, để lại cho anh ta một bóng lưng thẳng tắp.

Mặc Kỳ Duệ nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt góc cạnh xuất hiện một tia âm độc. Người nhìn cũng biết thâm ý trong con ngươi, vô tình hay cố ý liếc nhìn phương hướng rời đi của Kha Trạch Liệt, cúi đầu bấm dãy số.

*

Sáng sớm không khí nước Đức rất mát mẻ, Lâm Nhược không tự chủ hung hăng hít mũi một cái. Sáng sớm rời giường đổi lại một bộ quần áo thể thao khoác thêm một cái khăn lông trên cổ, đến vườn hoa bên cạnh khách sạn chạy bộ.

Trên khuôn mặt thanh tú nhàn nhạt mỉm cười tuyệt mỹ, khuôn mặt mát mẻ xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta lưu luyến.

Hơi thở phảng phất trong không khí xen lẫn mùi thơm ngát của hoa cỏ, sinh thái tự nhiên không bị ô nhiễm khiến người ta tinh thần sảng khoái. Giấc mơ hôm qua quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu, xuất hiện quỷ dị trong đầu tái hiện trở lại, đến nay Lâm Nhược vẫn còn sợ hãi.

Không biết đã bao lâu không có mơ giấc mơ quỷ dị này, nhớ lúc còn rất nhỏ, cô vẫn mơ đi mơ lại một giấc mơ như vậy.

Mẹ đeo dây chuyền lên trên cái cổ trắng nõn trơn mềm của Tiểu Lâm, rồi dịu dàng nghiêm túc nhìn Lâm Nhược mở miệng: " Con phải luôn luôn đeo nó nha." Lâm Nhược rất nghe lời vẫn đeo lên cổ, không một giây phút nào tháo ra. Nhưng lại có một ngày, khuyên tai ngọc trên cổ đột nhiên bắn ra có thể so với ánh mặt trời, hết thảy tất cả trên thế giới đều biến thành hắc ám. Duy chỉ có nơi ở của Lâm Nhược, là một vùng ánh sáng rực rỡ.

Lâm Nhược hoá thân thành dũng sĩ, vượt mọi chông gai, một mình đối mặt yêu ma quỷ quái, chiến đấu hăng hái đẫm máu, bầu trời không còn là màu xanh.Tàn sát máu đỏ nhuộm cả bầu trời....Cho đến cuối cùng, giấc mơ không có đoạn kết, nhưng có một âm thanh tang thương cổ xưa xa xa vang bên tai Lâm Nhược, Lâm Nhược, cứu anh ấy, đó là sứ mệnh duy nhất của cô.

Sau đó, giấc mộng kết thúc.Lâm Nhược hé mí mắt, cảnh vật xung quanh là trong phòng của mình. Tất cả cảm xúc chân thật như vậy thế nhưng lại là một giấc mơ. Trong nháy mắt chính cô cũng không chú ý, tròng mắt đen trong suốt biến đổi thành màu máu, một màn màu hồng tươi đẹp như dây cung va vào lòng người.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết, âm thanh kia nói lanh ấy là ai. Vừa đúng đoạn “Mấu chốt” hồi hộp lại làm cho cô hoài nghi độ chân thật của giấc mơ này, nhưng tất cả tựa như đó là kinh nghiệm của bản thân từng trải qua cảm giác rất chân thật. Xúc giác, thị gác, thính giác, khứu giác, hết thảy tất cả nói cho cô biết đây không phải là giấc mơ.

Sau mỗi lần mơ như vậy, Lâm Nhược cũng có cảm giác được trong nháy mắt mình tràn đầy năng lượng. Cùng với Thủ Thủ Lực Sĩ* ăn rau chân vịt như nhau, chỉ là Lâm Nhược đề cao là năng lực.

*Thuỷ Thủ Lực Sĩ: Thuỷ thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu được rạo ra bởi E.C.Segar[1]. Popeye xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình chiếu trên ti vi và chiếu ngoài rạp. Popeye lần đầu xuất hiện trong bộ truyện tranh Thimble Theatre do nghiệp đoàn King Features phát hành vào ngày 17 tháng 1, 1929; các năm sau đó bộ truyện tranh đã lấy tên là Popeye.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân để Lâm Ngược có thể dậy sớm cùng với việc tối qua Kha Trạch Liệt gọi điện thoại tới không thể không liên quan. Còn nói cô trễ như vậy không ngủ được, anh ta cũng giống vậy sao? Trên gương mặt xinh đẹp mỉm cười, dung mạo lạnh lùng xinh đẹp hấp dẫn sự chú ý của người đi đường.

Nhíu mày, dưới chân bước chân tăng nhanh, tránh đi tầm mắt nóng bỏng tán thưởng của mọi người. Bước dài hướng về phía trước, đi dạo đường tắt dọc theo công viên, Lâm Nhược chạy bộ sáng sớm không biết mệt mỏi. Gió cuối hè thồi qua bên tai, đã không còn phần nóng bức ban đầu, cơn gió mát thổi lất phất tóc ngắn Lâm Nhược, trên không trung nâng lên một vòng cung đẹp mắt.

Trên cỏ một bên công viên, có già trẻ lớn bé rèn luyện thân thể, lôi kéo khớp xương cùng với bạn cũ một bên nói một chút chuyện cười nói một chút chuyện trong ngày, giữa những vui vẻ hoà thuận kia bỗng nhiên Lâm Nhược cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Cho tới bây giờ Lâm Nhược không phải là người hoạt bát hiếu động, nhưng chuyện này cũng không hề nói rõ cô bài xích náo nhiệt.

Mặc dù đã đứng ở vị trí trên vạn người, nhưng cảm giác cô đơn thường ăn mòn nội tâm của cô, giống như có vô số côn trùng nhúc nhích ở trên đầu quả tim của cô, để cho cô đứng ngồi không yên, cả người trở nên nóng nảy không dứt.

“Cầm lấy.” Một chai hồng trà bốc lên hơi lạnh ngang trời xuất hiện, chặn lại đường đi Lâm Nhược. Tay cầm thức uống màu da hơi đậm, nhưng khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng thoáng chốc lại đẹp mắt. Nhất định là luyện Piano từ khi sinh ra, nếu không móng tay không thể nào cắt ngắn như vậy.

Đáy lòng Lâm Nhược phán xét, nhưng cô không biết chủ nhân của đôi tay này. Những người làm nghề này, không phải người nào cũng yêu ngón tay của mình. Không để lại dấu vết tránh qua trước mặt người đàn ông, đâu lại vào đấy tiếp tục chạy bộ thẳng theo con đường buổi sáng của mình. Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không có vẻ khác thường, giống như không có phát sinh chuyện gì.

“Này.” Kha Trạch Liệt sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị vợ coi thường, bước nhanh về phía trước kéo Lâm Nhược lại, sức lực không lớn không nhỏ vừa vặn kéo Lâm Nhược đến bên cạnh mình.

Chậm chạp ngẩng đầu mày hơi nhíu lại, trong mắt kinh ngạc và ngạc nhiên nhoáng lên một cái, rất nhanh, bình tĩnh thay thế dao động, xử sự không sợ hãi không chút để ý mở miệng, “Sao vậy?”, nguyên lai là chồng mới cưới của cô.

Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng đến cực điểm, giống như Kha Trạch Liệt chỉ là một người đi đường giáp, không đáng giá để cô coi trọng.

Há mồm ra, lông mày nhíu chặt, nhéo lông mày nhìn Lâm Nhược, nhưng trong ánh mắt không tức giận như tưởng tượng, muốn mở miệng trách cứ, nhưng ngược lại nói ra lại gì, “Không có việc gì, em nghỉ ngơi chút đi.” Sau khi anh từ cục cảnh sát đi ra, cũng chưa có thời gian nhắm mắt, ngựa không ngừng vó chạy tới khách sạn Lâm Nhược ở. Mới từ bãi đổ xe ngầm đi ra ngoài liền thấy Lâm Nhược tâm tình tốt một thân ăn mặc nhẹ nhàng tính toán chạy bộ sáng sớm. Khoé miệng bất giác nhàn nhạt cười một tiếng, không ngờ cô còn rất hăng hái như vậy.

Lâm Nhược chau chau mày, khoé miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ nhạt nhẽo, dường như không sợ hãi xẹt qua gương mặt của Kha Trạch Liệt, trên khuôn mặt chỉnh tề sạch sẽ có một chút mệt mỏi hội tụ ở mi tâm, cộng thêm mày kiếm nhíu chặt, thế nhưng Lâm Nhược lại cảm thấy một chút, đau lòng?

Đáng chết, tại sao lại có thể như vậy?

Không chút khách khí đoạt lấy hồng trà lạnh từ trong tay Kha Trạch Liệt, tựa như uống nước từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hồn nhiên không có một chút dè dặt và nũng nịu của phụ nữ. Trên khuôn mặt ngây thơ giờ phút này không có nồng nặc đề phòng, để xuống phòng bị Lâm Nhược rất đẹp, yên tĩnh duyên dáng như xử nữ không phải người phàm có thể khinh nhờn.

Trái tim có cảm giác kỳ dị giống như níu lấy Lâm Nhược không thả, tình cảm đột ngột trong nháy mắt xông lên đầu…