“Trên sàn diễn là người mẫu số hiệu 025, cô ấy mặc một bộ váy xếp li với thắt lưng màu xanh ngọc và nút khuy bách điệp (*). Dưới ánh đèn , nút khuy lóe ra ánh sáng như sao trên trời, hòa cùng màu xanh ngọc như làm cho mọi người bình thản dưới bầu trời đêm yên tĩnh .Dù vô dục vô cầu (**), yếu tố nút khuy hiện đại xếp thành một trăm cánh bướm này sẽ được người phị nữ thanh thuần thích thú…”

(*)Nút khuy bách điệp : Nút áo tạo thành một trăm cánh bướm.

(**)Vô dục vô cầu : Không có ham muốn, không có nhu cầu.

Dù không ngoảnh đầu lại nhìn mọi người , cũng có thể cảm nhận được xung quanh phát ra từng tiếng hít thở và tiếng tán thưởng, ngạo nghễ đứng ở chỗ đó , song nước chẳng sao, trên khuôn mặt lộ vẻ lưu luyến tươi cười, vẻ thuần khiết cứ vậy mà hiện ra. Cả người khí chất thanh cao, trang nhã , hoàn toàn khác biệt với những người trên mình tràn ngập mùi tiền.

Ngọn đèn từ đài T rất nhanh chiếu vào Lâm Nhược , Lâm Nhược xoay người rất đúng lễ phép hơi cúi đầu với mọi người, sau khi hoàn thành lễ nghi, quay người lại thì cảm thấy điện thoại di động trong bao rung lên. Hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn tên được hiển thị, cô nhướng mày. Trong nhà sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?.Trái tim Lâm Nhược đập nhanh một hồi, thu hồi lại cảm giác hoảng sợ ,vội cười nói xin lỗi với mọi người rồi xoay người ra góc khuất nhận điện thoại.

“Alô, cha, có chuyện gì vậy?” Lâm Nhược ổn định cảm xúc, bình tĩnh mở miệng. Giọng nói bình ổn làm người ta không cách nào nhận ra trong lòng cô đang kích động như mạch nước ngầm sắp phun ra,vẫn dịu dàng như ngày thường. Không ngừng làm cho trong ánh mắt người ta có ý cười, nhưng tay cô không tự giác mà nắm chặt.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng , giọng nói của cha Lâm trong nháy mắt trở nên tang thương , biểu tình dạng này của cha Lâm, Lâm Nhược chỉ thấy qua lúc mẹ cô dời khỏi. Lúc này …

“Mẹ con đã xảy ra chuyện. Là ung thư giai đoạn cuối , cha hy vọng con đến thăm mẹ con một chút”. Cha Lâm thở dài một tiếng , đem lời muốn nói phía sau nuốt trở vào rồi im lặng.

Lần này, ngay cả Lâm Nhược cũng rơi vào trầm mặc , kí ức về mẹ khi còn bé cực kì ít, cô đưa tay sờ mặt dây chuyền. Kí ức ở cùng mẹ khi bé chính là bắt đầu từ sợi dây chuyền này, những mẩu kí ức ít ỏi và vụn vặt đó làm cho tuổi thơ ấu của Lâm Nhược càng thêm khổ sở. Nhưng mà cô không nói, trước giờ đều không nói.

Mẹ sao, tim cô như bị người ta nhéo cho một cái, nỗi đau cốt nhục chia lìa trong lúc nhất thời xâm nhập , trái tim Lâm Nhược khẽ nhói. Trong thoáng chốc đè nén lại kích động trong lòng, hít thở không thông làm cô khó chịu khóc không ra nước mắt. Đối với người kia cô chỉ có thể nói là một phụ nữ , cô không có ý niệm quá lớn . Cái gì mà chuyên gia thiết kế kim cương cấp cao trên thế giới, ở trước mặt Lâm Nhược đều là phù vân.

Thấy Lâm Nhược trầm mặc không nói, cha Lâm cũng không thấy kì quái , tựa như cũng biết cô đang nghĩ gì. Chưa từng phải trả giá nên không biết có hồi báo, con gái là của ông, sẽ không thể để cho bà mang đi được. “ Nhược Nhược, nếu con không muốn, cha cũng không miễn cưỡng con”. Lời nói trầm thấp giống như là một khúc ru ngủ ngày thường, làm cho Lâm Nhược nhất thời cảm thấy bối rối mười phần. Cô mệt mỏi quá.

“Cha, con biết rồi, hiện tại đang làm việc, không tiện cùng cha nói nhiều.”. Không biết cha Lâm nói gì tiếp, sau đó qua loa cho có lệ, cô cảm giác đáy lòng chua xót không thể tiêu tan.

Mẹ, người sống tốt sao!. Lúc con muốn ỷ lại dựa vào, người lại không ở , hiện tại lại độ nhiên một mực muốn gặp, phải làm thế nào cho phải đây!.

Buông điện thoại xuống, trên khuôn mặt hiện ra một tia đông cứng không thể che dấu. Một cỗ cảm giác mệt nhọc đột nhiên tập kích giữa trán, trên vai bỗng bị người vỗ một cái.

“Nhược Nhược , không sao chứ?”.Khuôn mặt Mẫn Đình có chút không được tự nhiên lại tràn đầy lo lắng , nghĩ đến mình mới vừa rồi chỉ chú tâm nghe điện thoại.

“Anh làm sao vậy, sao luôn mặt nặng mày nhẹ với tôi?”. Sáng sớm Lâm Nhược đã bị đối đãi như vậy , trên mặt dâng lên một tia mờ mịt , nháy mắt mấy cái liếc nhìn Mẫn Đình bên cạnh .

Mẫn Đình chu miệng. Cũng chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể ngồi chung một chiếc xe với mình để đi về. Nhưng mà anh không thèm để ý, chỉ cần có cô ấy bên cạnh. Đột nhiên rất muốn nói một tiếng xin lỗi với bản thân .Thực xin lỗi vì rốt cuộc không tìm lại được bản thân lúc ban đầu. Đột nhiên khí tràng sửng sốt , anh xụ mặt lạnh lùng nói : “Hừ, Mẫn Đình tức giận. Mẫn Đình không muốn nói chuyện với cô”. Nói xong, vừa xoay đầu không chịu nhìn Lâm Nhược.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ , không nháy mắt một cái, hiển nhiên tâm vẫn đặt trên người Lâm Nhược , chú ý tới phản ứng của Lâm Nhược. Trong đôi mắt sáng ngời xuất hiện một tia không được tự nhiên , rõ ràng anh cũng rất hi vọng Lâm Nhược quan tâm mình, lại làm bộ không thèm để ý.

Lâm Nhược khôi phục lại tinh thần , cứ lắc đầu, hai mắt vùng vẫy thất thường , do dự. Giọng điệu vẫn trước sau như một nói “ Đừng kêu đến giống như chúng ta là cùng một mẹ sinh ra “.

Mẫn Đình cong môi cười, không để lời Lâm Nhược nói trong lòng, cho rằng Lâm Nhược đang lo lắng mẫu thiết kế của cô, bỗng nhiên tỉnh ngộ thở mạnh một hơi vỗ vỗ vai Lâm Nhược , bộ dáng đại tài khí thô* làm giảm bớt vướng mắc của Lâm Nhược.“Đừng sợ, bán không được Lão Tử mua!”.

*Đại tài khí thô : Giàu có, khí khái bất phàm hoặc ỷ vào có nhiều tiền mà khinh người , nhiều tiền mà có khí thế hoặc có gan tiêu phí.

Vừa dứt lời một người đàn ông trung niên là quản lý của kênh mua sắm trực tiếp trên TV trông có vẻ vội vã vọt tới trước mặt Lâm Nhược, cầm tay Lâm Nhược kích động nói không ra lời.

Nhìn một màn này, người thì mờ mịt không hiểu, người thì phẫn nộ, sự tức giận bắn ra từ đôi đồng tử lại không thể dẫn tới sự chú ý của osaban có lượng tuyến giáp tăng quá cao .

“Tiểu thư Lâm Nhược, trang phục thiết kế của cô, tất cả, đều bán hết rồi!”. A Tang vừa run rẩy cầm lấy tay Lâm Nhược dán vào trên khuôn mặt bóng loáng của mình, vừa cảm tạ Thượng đế , một chút cũng không để ý trong đôi mắt lộ ra tia sáng đến thỏa mãn làm cho Mẫn Đình hận không thể đánh cho ông ta hiện nguyên hình! (giống như Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch cốt tinh…)

Cũng không đợi Lâm Nhược kịp phản ứng , một đám phóng viên cầm microphone lũ lượt kéo tới vây quanh Lâm Nhược đến một giọt nước cũng không lọt, trong ba tầng ngoài ba tầng người, nhất là vòng người bên ngoài còn không ngừng nhảy vọt về phía trước, muốn chen vào đám người ở giữa mà đi.

“Tiểu thư Lâm Nhược , xin hỏi bộ váy xếp li với thắt lưng xanh ngọc và nút khuy bách điệp do cô thiết kế hiện bán ra số lượng không còn nhiều, tâm trạng của cô lúc này thế nào?”. Một nữ phóng viên cầm microphone đứng ở bên trong gần với Lâm Nhược nhất hỏi, cô ta mặc áo công sở màu nuy và váy ngắn đến đầu gối màu đen, miễn cưỡng ổn định đám người không ngừng rối loạn ở phía sau, tốc độ nói nói cũng nhanh hơn. Phía sau cô ta, các nhiếp ảnh gia đang không ngừng đưa tay, trái nghiêng phải lệch , liên tục thay đổi góc độ chụp ảnh Lâm Nhược.

Lâm Nhược vừa quay đầu về phía bên này, bên kia lại tranh nhau mở miệng , “ Tiểu thư Lâm Nhược, xin hỏi quan niệm về thiết kế của cô là nhất thành bất biến sao(*),cô muốn dùng sự trong sáng của mình để đi tới cùng sao?”

(*)Nhất thành bất biến: nghĩa là đã hoàn thành sẽ không sửa lại hay thay đổi cái gì.

……

Lời nói sắc bén làm cho đại não Lâm Nhược một trở thành hai , trong đầu như có vô số điều đang chậm rãi len lỏi vào. Đầu ong ong một tiếng, mọi thứ lộn xộn thành một mớ bòng bong, không cách nào suy nghĩ độc lập nữa.

“Thật xin lỗi, xin chờ một chút”. Một giọng nam quen thuộc từ trong đám người vang lên ,chen vào phá vỡ suy nghĩ, dường như là đâm đầu chui vào trong đám đông. Quần áo lộn xộn không thể tả đứng trước mặt Lâm Nhược, chặn ngang Lâm Nhược che ở sau mình, một mặt lễ phép mỉm cười nói lời xin lỗi, hơi cuối đầu giải thích : ”Thật ngại quá, Lâm Nhược còn có một hội nghị muốn mở ở phía dưới, chúng tôi xin phép đi trước.”

Nhìn ngoài cửa sổ, xe cộ lao đi vùn vụt, Lâm Nhược như đi vào cõi thần tiên xa xôi. Đến tột cùng như thế nào cho phải, người phụ nữ xa lạ kia, người phụ nữ đang nguy cấp nằm ở trên giường bệnh đó, cuộc đời của bà ấy, cũng không phải không có Lâm Nhược thì không được!…..