Lâm Nhược cũng không vì thế mà động, giọng điệu bình thản vẫn như cũ lạnh như băng, “Vậy thật sự là quá tốt, vốn chuẩn bị xong bồi thường cho anh ‘khụ khụ’ phí tổn vừa vặn có thể cho Teddy nhà tôi mua một món đồ chơi!”. Nói xong từ trong ngăn kéo ném ra một cái phong bì mỏng.
Teddy? “là cái gì?”. Khuôn mặt lạnh của Kha Trạch Liệt không được tự nhiên hướng xuống, hay là hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Khóe miệng Lâm Nhược kéo ra một nụ cười lạnh nhạt, trong đôi mắt mang theo chút cười nhạo như có như không, rất hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Kha Trạch Liệt, “Nhà tôi có nuôi một con chó.”
Kha Trạch Liệt bực mình một hồi, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, trong ánh mắt như mang theo một ngọn lửa tức giận trợn trừng mắt nhìn Lâm Nhược, chỉ tiếc đối phương dường như không có để ý đến, vẫn kiên trì chăm chỉ làm việc. Người con gái này thật ra không phải người ỷ lại dựa vào, không trách được tất cả mọi người gọi cô “ cô nàng Moe”. Nhưng là Moe ngây ngô ở sâu trong chính con người cô! Haha, quả nhiên là danh bất hư truyền.
*Moe : bắt nguồn từ Nhật Bản, Moe có rất nhiều nghĩa, trong truyện này nó mang nghĩa dễ thương, cute.
Lâm Nhược vất vả vùi đầu làm việc nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của đối phương, cả người giống như bị kim châm nói chung không thoải mái. Nhưng mà cô không chịu khuất phục, thay đổi tư thế tiếp tục làm việc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một nam một nữ vẫn còn duy trì tư thế chống chọi đối đầu nhau. Cuối cùng Kha Trạch Liệt bất đắc dĩ ho khan vài tiếng, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, làm cho phòng làm việc có thêm một chút sức sống.
“Này, còn bị cảm, mau đi ra ngoài cho tôi. Tránh lây bệnh cho tôi!”. Lâm Nhược thay đổi thói quen bình thường trầm mặc ít nói, đối mặt Kha Trạch Liệt chung quy là muốn châm chọc khiêu khích nhìn xem bộ dạng kinh ngạc của anh.
Quả nhiên, khuôn mặt hao gầy của Kha Trạch Liệt vừa đen lên, nguyên do chính là dưới tác dụng của làn da màu lúa mạch, quả thật đúng là hậu duệ của Bao Chửng. “Tôi tới làm chính sự.” Trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia ẩn nhẫn, gan của người phụ nữ này thật là lớn, anh hận không thể ném cô bay ra ngoài cửa sổ.
Nghe vậy, khuôn mặt hoàn mĩ của Lâm Nhược liền bình tĩnh lại, toàn thân khí thế lão luyện dâng lên, trâmg ngâm chốc lát, ngiêng đầu nháy mắt mấy cái, “ Anh đến để làm gì?”.
Khóe miệng Kha Trạch Liệt nhịn không được co quắp một hồi, xin hỏi anh có thể mang người phụ nữ này đập chết sao?, trong xã hội đã không chỉ có tứ hại, bây giờ là “Năm hại”. Nhiều Lâm Nhược gia nhập liên minh tình hữu nghị !
Mặt đen lại đầu hơi cuối, lông mi ở trên vành mắt dựng lên thành hình nửa vòng cung, hít sâu một hơi, giương mắt lên, đè phẫn uất trong lòng xuống. “Chúng tôi phải hành động, hi vọng do em tới thiết kế trang phục.” Giọng nói trầm thấp từ tính giống như một bài ‘thần khúc’ tựa như hấp dẫn sự chú ý của Lâm Nhược, khiến Lâm Nhược trầm mê như thế.
*thần khúc : thuốc đông y.
Cũng may công việc tinh anh này riêng cái danh hiệu thế nhưng không trộn lẫn bất cứ hơi ẩm, thật có danh phận! Lâm Nhược rất nhanh hồi phục lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên hiện ra một chút đường cong châm chọc. “Ra ngoài hành động, muốn tôi tới thiết kế? Anh không biết thiết kế của tôi đều là sức mạnh ‘kinh thiên’ sao?”. Trong giọng nói hỏi ngược lại đều tràn đầy dè bỉu, tựa như khinh thường việc thiết kế quần áo cho Kha Trạch Liệt.
Giọng điêu thì lạnh nhạt hơn nữa ánh mắt như có như không, lời ra khỏi miệng không chút để ý làm cho Kha Trạch Liệt càng thêm khó chịu gấp bội.
''Xin đừng hiểu lầm! Không phải tôi muốn em làm mà là em phải làm,'' Kha Trạch Liệt nói năng khí phách, trong giọng nói kiện định làm cho Lâm Nhược không khỏi nheo mắt. Nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, Kha Trạch Liệt vẫn như cũ là một bộ dáng kiên định không đổi, khiến cho trong lòng Lâm Nhược xuất hiện một tia nghi ngờ. Hay là.....
''Pằng!''. Lâm Nhược khép tài liệu cầm trong tay lại, tay dựa vào cạnh bàn đẩy cái ghế của mình ra, đứng dậy, dáng ngườu không cao không thấp mang giầy cao gót vừa vặn làm cho người ta cảm thấy áp lực, chậm rãi đi tới trước mặt Kha Trạch Liệt, nhàn nhạt mở miệng:''Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhận, anh đi trước đi, hãy thay quần áo trong lúc chờ tôi.''
Vừa dứt lời, Lâm Nhược liền xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu suy nghĩ về yêu cầu trình độ cao không phụ hợp với chỉ số thông mình.
Cùng suy nghĩ giống Lâm Nhược, ngay lúc Kha Trạch Liệt rời đi không lâu, thư ký cầm một sấp tài liệu đưa tới giao cho Lâm Nhược. Gần như không cần mở ra, Lâm Nhược cũng biết đó là tài liệu gì.
Bị xử lý nghiêm cẩn tác phong làm việc, Lục Nguyệt vẫn cầm trong tay xấp tài liệu chỉnh chỉnh tề tề mở ra, quả nhiên tài liệu tới tay Lâm Nhược sau Đại cổ đông thứ hai, cấp trên uyển chuyển yêu cầu Lâm Nhược nhận thiết kế đồng phục cho bộ quốc phòng.
Lâm Nhược híp mắt lại, ánh mắt lưu luyến lại thoáng qua một tia sáng nguy hiểm, lại thấy trong mắt tràn ngập nghi ngờ cùng tò mò. Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Mặc dù là Đại cổ đông thứ hai, nhưng trong lòng Lâm Nhược hiểu rõ, thân phận này...
Nặng nề thở dài, đưa tay cầm điện thoại lên bấm một dãy số, ''Giúp tôi điều tra một chút về thân phận của Kha Trạch Liệt''. Sau khi nói rõ ý định của mình, Lâm Nhược liền cúp điện thoại, nhìn chằm chằm tài liệu một lúc lâu.
Lâm Nhược cầm lấy một cái thước mềm khoa tay múa chân ở trên người Kha Trạch Liệt, lấy số đo ba vòng ghi lại, trong lòng lặng lẽ oán thầm nói: ra cái nhiệm vụ nếu phải mặc thường phục, đó không phải là tuỳ tiện mặc một chút là tốt rồi sao? Còn làm cho cô tổn hao công sức đến thiết kế, thật là hạ thấp cấp bậccủa cô xuống.
Kha Trach Liệt thấy Lâm Nhược đo ba vòng cho mình cũng không tập trung, một cơn lửa giận từ từ dâng lên từ trong bụng, ''Phụ nữ, người có trình độ chỉ dùng mắt để đo1''
Lời vừa nói ra, đối với công việc vẫn luôn cẩn trọng Lâm Nhược nhất thời dừng lại động tác. Đúng, thời điểm cô giao cho người khác chế tác quần áo đều phải đo đạc tỉ mỉ chính xác, đó là bởi vì đối với công việc cô yêu cầu sự hoàn hảo, chính mình làm cô sẽ không để việc này lặp lại.
Không nghĩ tới có một ngày, tác phong công việc của mình thế nhưng cũng sẽ bị chất vấn , tròng mắt Lâm Nhược lập tức lạnh xuống, khuôn mặt vốn gắng sức kiềm chế càng thêm thâm trầm, một câu nói giống như theo từ hàm răng trong lúckìm nén phát ra.'' Người bình thường cũng không cần đo, quái vật có hình thể quái dị khác thường vẫn là có chút khó khăn.''
Sau khi báo số đo ba vòng chuẩn xác của Kha Trạch Liệt cho thư ký, liền giao những người khác giao cho thư ký phụ trách. Không đợi Kha Trạch Liệt trả lời, xoay người rời đi, bóng lưng chậm dãi dứt khoát cho tới bây giờ không dài dòng dây dưa.
hoa: Kha Trạch Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhược, khoé miệng kéo ra một nị cười nhàn nhạt, nhìn bên ngoài gần như không thấy rõ nét mặt tươi cười của anh, người phụ nữ này giống như tức giận vậy.
Buổi chiều Lâm Nhược phân phó thư ký về nhà lấy một ít đồ dùng quan trọng đem đến, cô muốn cũng cái tên Mẫn Đình chết tiệt kia cùng đi xem show thời trang Pari. Tuy rằng cô và người đàn ông kia đã chấm dứt tình cảm, nhưng ai bảo người ta là nhân viên trụ cột trong công ty chứ. Cậu ta thiết kế ra được cái gì đó liền không khỏi khiến Lâm Nhược trợn tròn mắt mà nhìn, khác hắn với phong cách thanh khiết mới lạ của Lâm Nhược, thiết kế của cậu ta luôn mang theo vẻ cao quý xa hoa là thường, rất được các phụ nhân quyền quý yêu thích. A, cậu ta còn có thể khiến cho tất cả các phụ nữ thần hồn điên đảo
Lâm Nhược vuốt vuốt mi tâm, nhiều người như vậy trang phục đều muốn khác xa, 10 bộ đồ gửi đến không sai biệt lắm, mối món đều không ít hơn một trăm vạn vạn nhân dân tệ, bộ đội thật có tiền! Nhưng mà co cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi làm đi làm lại trang phục hàng ngày nhiều lần như vậy, rõ ràng trên đường tuỳ tiện mua một cái là được rồi! Đối với cái lý do miễn cưỡng này, Lâm Nhược luôn nửa tin nửa ngờ.
Sau khi phát tiết xong cảm xúc của mình, Lâm Nhược dự đinh đi Pari tìm lại chút cảm hứng.