"Ba!"

Cô gái vừa mới về đến nhà đã thấy ba mình đang lau dọn nhà cửa, ông ấy ôm ngực ho khù khụ khiến cô nhìn mà xót xa.

Cô đi đến cướp lấy cây lau nhà từ tay ông.

"Ba! Sao ba không nằm nghỉ đi, những chuyện này để con làm!"

Ông ấy là cha ruột của cô tên là Nhan Nghị, tuổi cũng đã ngoài năm mươi.

Từ nhỏ cô gái đã mồ côi mẹ, sống nương tựa vào cha.

Nên thế, Nhan Nghị vô cùng thương đứa con gái này, anh yêu thương xoa đầu con gái.

"Tiêu Tiêu! Con ở ngoài bôn ba đã vất vã lắm rồi đến việc nhà mà còn làm không được, chắc ba sẽ trở thành một người cha vô dụng mất!"

Ông nhìn đứa con gái của mình, ánh mắt nhăn nheo hiện rõ yêu thương.

Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo có tuổi của Nhan Nghị.

"Ba à! Ba là ba của con, ba đã cho Tiêu Tiêu hình hài này cho nên phụng dưỡng ba chính là điều mà con nên làm.

Hơn nữa sức khỏe của ba con không tốt nữa, ba đừng có lao lực nhiều!"

Nhan Nghị xoa đầu đứa con gái bảo bối thở dài.

"Được rồi! Ba không làm nhiều nữa, được chưa!"

"Ừ ba có nấu đồ ăn rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi!"

"Oa! Con thích ăn cơm ba nấu nhất trên đời!"

Nhan Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay của Nhan Nghị vui cười cùng ông vào trong phòng bếp.

Giang Tuấn bên ngoài nghe rõ hết tất cả.

Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu với chuyện này, cô gái đó không phải tên Dương Khiết Yên mà là Nhan Tiêu Tiêu, còn người kia? Hắn đã ghé mắt nhìn vào, khuôn mặt đó không phải là Dương Kiên vậy chuyện này là thế nào?

Hắn liền đi điều tra thêm một số tin tức rồi nhanh chóng đi đến khách sạn báo cáo tất cả cho Lâm Dục Thần.

Khi nghe hết câu chuyện mà Giang Tuấn kể, Lâm Dục Thần trâm ngâm, hàng lông mày rậm rạp cau chặt.

Anh ra lệnh.

"Cậu hãi điều tra rõ người tên Nhan Nghị kia cho tôi, theo sát hắn ta, có tin tức thì báo ngay!"

Giang Tuấn liền nhận lệnh rời đi.

Lâm Dục Thần bồn chồn không yên.

Nếu chuyện này là thật vậy cô gái đó không phải là Tiểu Yên của anh sao? Không thể, khuôn mặt đó, vóc dáng đó, giọng nói đó, chính là giống y như đúc Tiểu Yên của anh.

Lâm Dục Thần đau đầu tựa lưng lên thành ghế thở dài.

"Tiểu Yên! Rốt cuộc đó có phải là em không?"

_________________

Nhan Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp ra trường, tuy thế nhưng cô vẫn còn chưa tìm được việc làm chẳng biết làm gì, chỉ đi tìm những công việc lặt vặt như phát tờ rơi, bồi bàn,...để kiếm sống thêm, còn ba cô Nhan Nghị ở nhà làm nông dân trồng trái cây bán kiếm sống.

May thay, hôm nay có một cuộc gọi điện đến thông báo đơn xin việc của Nhan Tiêu Tiêu tại tập đoàn Mile được thông qua, cô ngay lập tức được trở thành nhân viên marketing của công ty.

Cô vui mừng hớn hở nhanh chóng chạy ra khu vườn ôm chằm lấy ba mình khoe chiến tích.

Ông hài lòng gật đầu không tiếc lời khen con gái.

"Đúng là con của ba, giỏi lắm!"

Nhan Tiêu Tiêu nhanh chóng chào tạm biệt Nhan Nghị đi đến tập đoàn Mile.

Giám đốc ở đây tiếp đón cô một cách nồng nhiệt, mới đầu Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy có chút kì lạ nhưng lúc sau thì không để ý nữa.

Hôm nay cô chính thức nhận việc hẳn, công ty yêu cầu cô phải đi bàn bạc chuyện xây dựng dự án khu công viên quan trọng với một nhân vật lớn có tầm cỡ.

Điều này làm các nhân viên trong công ty vô cùng ghen ghét, tại sao cô vừa mới vào làm việc mà lại có thể được nhận một nhiệm vụ quan trọng như vậy? Bọn họ nghĩ chắc là do cô nhờ vào quan hệ.

Những tin đồn lan khắp công ty, Nhan Tiêu Tiêu  đương nhiên là nghe thấy hết vì bọn họ chẳng nể nang gì nói qua nói lại trước mặt cô.

Cô chẳng thèm quan tâm đến những lời xỉa xói đó.

Bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, một người học ở trường đại học thấp học phí nhất thành phố, chẳng phải giỏi giang gì mà lại được nhận vào công ty Mile có tầm cỡ lớn nhất nước Pháp.

Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu mặc kệ, cô đã nghe ngóng được người đầu tư kia cũng là người Trung Quốc với mình nên chắc là công ty chọn một người Trung Quốc để dễ giao tiếp hơn.

___________________

Tầm chưa đến hai giờ chiều, Nhan Tiêu Tiêu đã có mặt tại quán thức uống sang trọng.

Điều bất ngờ hơn là người đầu tư kia còn đi đến sớm hơn cô.

Nhan Tiêu Tiêu hồi hợp đi đến vị chủ tịch lớn mặc vest sang trọng kia cúi đầu chào.

"Chào Lâm tổng, tôi là Amy Enora, tên Trung quốc là Nhan Tiêu Tiêu, người đại diện công ty đến bàn với ngài về dự án công viên...!"

Nhan Tiêu Tiêu lúc này mới nhìn đến vị nhân vật lớn trước mắt mình, đôi mắt xin đẹp trợn tròn.

Đây...chẳng phải là cái tên biến thái cô gặp ngoài sân bay sao?

Lâm Dục Thần liếc nhìn cô gái trước mắt lạnh lùng cất giọng.

"Cô Nhan! Mời ngồi!"

Nhan Tiêu Tiêu gật đầu e dè ngồi xuống ghế.

"Không ngờ lại là anh!"

Lâm Dục Thần đẩy menu đến trước mặt cô.

"Gọi thức uống đi!"

Nhan Tiêu Tiêu nhìn sơ qua menu tùy tiện gọi một ly nước ép dâu.

"Về chuyện hôm đó ngoài sân bay, là tôi nhận nhầm người, xin lỗi cô!"

Lâm Dục Thần nhàn nhạt nói, tỉ mỉ quan sát nét mặt của Nhan Tiêu Tiêu, cô cũng không bất ngờ gì hết nhẹ gật đầu một cái.

"Không gì đâu! Chắc người đó rất quan trong với anh nên anh mới có hành động như thế!"

"Đó là vợ sắp cưới của tôi! Năm năm trước vào ngày hôn lễ của chúng tôi, cả hai gặp phải chuyện xấu nên đã rơi xuống vực, lúc tôi tỉnh dậy cũng đã 5 năm sau đó, cô ấy đã mất tích, chẳng thấy đâu nữa nhưng tôi chắc chắn một điều, cô ấy vẫn còn sống!"

Nhan Tiêu Tiêu nghe anh tâm sự, tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng từng câu từng chữ vô cùng bi thương.

Cô nhìn Lâm Dục Thần thầm cảm thán, tuy bên ngoài người này luôn bày ra một khuôn mặt lạnh lùng nhưng thực chất anh là một người đàn ông đa tình.

Cô thở dài động viên.

"Chỉ là mất tích cũng chưa nói lên được điều gì, tôi tin anh một lòng tìm kiếm thì sẽ tìm ra cô ấy nhanh thôi!"

Lâm Dục Thần trầm tư nhìn cô.

"Tôi cũng mong là vậy!"

Tiếp theo, Nhan Tiêu Tiêu nói sơ về dự án xây dựng khu công viên với anh.

Nhan Tiêu Tiêu rất chú tâm nói, nhìn bề ngoài dáng vẻ của Lâm Dục Thần vô cùng nghiêm túc lắng nghe nhưng chỉ có anh mới biết bản thân mình không hề để ý đến, anh chỉ chú tâm đến giọng nói lãnh lót của cô, đây chính là giọng nói của người con gái anh yêu không nhầm vào đâu được.

"Lâm tổng! Anh thấy thế nào?"

"Rất tốt!"

Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười rạng rỡ.

"Lâm tổng, hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ!"

Sau đó Nhan Tiêu Tiêu liền thu dọn tài liệu cất bước rời đi trước.

Lâm Dục Thần nhìn bóng lưng cô khuất dần, lòng đầy tiếc nuối.

Là chính anh biết được cô đã nộp đơn xin việc tại Mile nên đã sắp xếp cô vào trong, nhằm một mục đích tiếp cận cô.

Nếu đã như thế thì thời gian hai người chạm mặt nhau còn dài, anh sẽ nghĩ cách để điều tra có phải cô gái này chính là Tiểu Yên của anh hay không..