"Vào đi!"

Hai tên áo đen mở cửa cho người phụ nữ vào.

Người phụ nữ hoảng sợ, không biết là làm sao mà một toáng người đến trường học đón cô đi làm cả trường nhốn nháo.

Lâm Dục Thần nhìn người phụ kia, cô ta cũng tầm ba mấy bốn mươi tuổi, anh cất giọng.

"Cô là gia sư riêng của Dương Khiết Yên?"

Diệp Hinh như không tiêu hóa nổi lời anh nói, một lúc sau mới hiểu được.

"Đúng...đúng vậy!"

Anh nhìn Diệp Hinh nghiêm nghị nói.

"Yên tâm! Tôi không làm gì cô hết, chỉ muốn biết tình trạng lúc trước của Tiểu Yên mà thôi!"

Nghe anh gọi tên Dương Khiết Yên thân mật đến vậy, Diệp Hinh tò mò hỏi.

"Anh có quan hệ gì với con bé?"

Anh nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Chồng sắp cưới!"

Cô như không tin được một người giàu có, đẹp trai như Lâm Dục Thần mà đồng ý cưới một người ngốc như Dương Khiết Yên sao?

Diệp Hinh bình tĩnh nói lại tình hình của cô lúc đó, trong đầu bà tưởng tượng lại hình ảnh cô lúc còn nhỏ.

"Khi tôi gặp Tiểu Yên là vào lúc con bé được 8 tuổi, con bé vô cùng dễ thương nhưng suốt ngày cứ ở trong phòng, không chịu ra ngoài.

Cơm ba bữa cũng không ăn đầy đủ, dường như ba ngày chỉ ăn lấy một lần.

Cậu biết không? Lúc ấy tôi nhìn con bé rất gầy gò, rất đáng thương mà xót xa vô cùng"

Nói tới đây khóe Diệp Hinh cô đỏ hoe.

"Mới đầu con bé rất sợ tôi, cứ thấy tôi vào phòng là la hét, khóc nức nở.

Lúc đó tôi tìm hiểu được con bé đã chứng kiến mẹ và chị mình mất đi ngay trước mặt nên mới bị như vậy, suốt ngày nhìn vào tấm ảnh và buổi tối còn hay mơ về cảnh tượng đó nữa, cho nên tôi đã nói một câu khiến con bé bỗng nhiên tiếp nhận!"

Lâm Dục Thần cố nén đau đớn trong lòng hỏi.

"Là câu gì?"

Bà lau nước mắt rồi trả lời.

"Mẹ và chị con rất mong muốn con học thật giỏi, nên con phải ngoan ngoãn học tập, có như vậy mẹ và chị mới vui vẻ quay về với con!"

Diệp Hinh thở dài một hơi.

"Nghe tôi nói câu đó, con bé lập tức thay đổi thái độ, ngoan ngoãn học tập.

Tuy Tiểu Yên chỉ quan sát và nghe thấy, không hề nói lời nào nhưng tôi biết con bé hiểu được.

Thấy Tiểu Yên ăn uống không điều độ, tôi lại lấy chị và mẹ con bé ra khuyên nó, thế là con bé đã tiến bộ, một ngày ăn được một lần, nhưng việc cứ nhốt mình trong phòng của Tiểu Yên, tôi không thể khuyên được con bé.

Suốt 10 năm trời, tôi đều dạy dỗ con bé học tập như thế, bỗng một ngày con bé nói được một hai câu, tôi mới biết con bé biết nói!"

"Nhưng vào tuần trước, tôi không thấy Tiểu Yên đâu nữa, tôi đi đến ngôi nhà của con bé toàn là máu me, không một bóng người, tôi vô cùng lo sợ cho nó!"

Anh cất lời: "Cô ấy đang ở nhà tôi!"

Diệp Hinh bất ngờ liền hỏi: "Thật sao? Cậu có thể cho tôi gặp con bé không?"

"Được! Nhưng cô ấy đang ngủ, lúc thức dậy tôi sẽ cho cô gặp Tiểu Yên!"

Diệp Hinh cảm động gật đầu.

"Cảm ơn cậu! Tôi mong cậu sau này sẽ đối xử tốt với Tiểu Yên!"

"Chuyện đó là đương nhiên, nhưng mà người giết mẹ và chị của cô ấy chính là Dương Kiên!"

Diệp Hinh trố mắt.

"Cái gì? Chuyện này là thật sao?

Anh lạnh nhạt gật đầu một cái.

Diệp Hinh lấy tay che miệng.

"Hèn gì Tiểu Yên lại bị chấn thương tâm lí mạnh đến như vậy! Một cô bé bốn tuổi mà phải chứng kiến cảnh tượng đó đúng thật là vô cùng tàn nhẫn.

___________

Dương Khiết Yên ngủ dậy thì chẳng thấy Lam Dục Thần đâu liền đi tìm, cô hỏi dì Chân, dì ấy liền vui vẻ chỉ cho cô Lâm Dục Thần đang ở thư phòng, cô liền chập chững đi đến đây.

Vừa bước vào trong, Dương Khiết Yên thấy một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, trong đầu cô hiện ra một cái tên.

"Cô Diệp!"

Giọng nói non nớt phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng.

Lâm Dục Thần và Diệp Hinh cùng nhìn ra ngoài cửa.

Diệp Hinh tưởng rằng mình nghe lầm, cô không ngờ được Dương Khiết Yên lại có thể kêu mình, mắt đỏ hoe nhìn.

"Tiểu...tiểu Yên! Con mới gọi cô sao?"

Dương Khiết Yên nhìn thấy cô mừng rỡ đi đến gọi một lần nữa.

"Cô Diệp!"

Diệp Hinh cảm động ôm lấy cô.

"Tiểu Yên!"

Dương Khiết Yên nhìn thấy Diệp Hinh khóc liền không vui, mắt cũng đã đỏ lên.

"Cô ơi! Cô đừng khóc!"

"Ừm! Cô không khóc nữa!"

Diệp Hinh mỉm cười nhìn cô, rất bất ngờ vì Dương Khiết Yên không còn mang bộ dạng thẫn thờ kia nữa, cô không còn tự nhốt mình trong phòng mà có thể thoải mái nói chuyện rồi.

Ánh mắt Dương Khiết Yên chuyển qua người Lâm Dục Thần, cô liền buông Diệp Hinh ra, nhanh chân đi đến ôm lấy anh gọi một tiếng nũng nịu.

"Thần!"

Anh cong môi vuốt ve mái tóc cô, cất giọng âm trầm

"Dậy rồi à? Lại đi tìm anh sao?"

Cái đầu nhỏ của cô khẽ gật gật, sau đó liền thoát khỏi ngực anh nói.

"Thần! Đây cô của Yên!"

Anh nuông chiều xoa đầu, nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp.

"Ừm! Anh biết, anh sẽ mời cô ấy đến dạy em học, em có chịu không?"

Dương Khiết Yên vui vẻ cười tươi.

"Thật a?"

"Ừm, thật đó!"

Cô nhón chân định thơm lên má anh nhưng chiều cao giữa Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên quá chênh lệch nên cô chỉ chạm môi được lên cằm của anh.

"Yên thích anh nhất luôn!"

Lâm Dục Thần cười ra tiếng, tiếng cười của anh vô cùng trầm ấm.

"Được rồi! Đừng nịnh anh nữa!"

Diệp Hinh thấy được cảnh này của hai người bọn thì vô cùng vui vẻ trong lòng, cô bé ngốc nghếch ngày nào của cô đã không còn mang vẻ mặt thẫn thờ tự nhốt mình trong phòng, giờ đây đã biết nói cười vui vẻ, có một người chồng biết yêu thương, nuông chiều cô ấy hết mực.

《Mấy bạn ơi, cho Thư hỏi mấy bạn muốn nữ chính cứ ngốc thế này hay là thông minh lên? Thư đang phân vân không biết viết như nào.

Các bạn muốn như nào thì hãy để lại bình luận cho mình biết nha, mình sẽ làm theo ý kiến số đông》