"Cẩu độc thân như anh làm sao hiểu được."

"Vợ chồng chúng em đang trong giai đoạn mặn nồng, ra sức tạo em bé."

Trần Duật đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, khóe môi cong lên nở một nụ cười đắc ý.

Lúc trước khi chưa cùng Hạ Nghiên tiến đến hôn nhân, hắn luôn luôn bị anh em bạn bè của mình trêu chọc với biệt danh là: Trần thiếu gia còn nguyên tem!

Đối với Trần Duật ngoài lạnh trong lạnh nốt với mọi người thì đó chẳng là gì, nhưng bị trêu hoài da mặt cho dù có bị đóng một nghìn lớp băng lạnh lẽo cũng cảm thấy nhục.

Sau khi có vợ chính là cơ hội trả thù tốt nhất, đời còn dài Trần Duật cũng sẽ từ từ trả đủ cả vốn lẫn lãi cho đám người này.

Từ Vĩnh nghẹn họng, lời của Trần Duật như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang cô đơn của anh, cảm giác này anh thật sự không hề muốn, căm tức nhìn Trần Duật đang đắc ý.

Từ Vĩnh cố gắng nhẫn nhịn nuốt cơn tức vào trong bụng trong lòng thầm hô: Một điều nhịn chín điều lành.

Bỏ qua chuyện này trước, Từ Vĩnh nhanh chóng khám bệnh cho Hạ Nghiên theo thường lệ, các công đoạn khám bệnh đều một tay anh thực hiện, bởi vì nằm trong chuyên ngành của anh nên cũng không có khó khăn gì.

Hạ Nghiên rất ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy không hề sợ hãi một chút nào.

Cũng phải, sự gan dạ của cô nó ngấm vào trong máu rồi, cho dù có bệnh cũng không khiến Hạ Nghiên cô thay đổi.

Trải qua một giờ đồng hồ, Từ Vĩnh cuối cùng cũng khám bệnh xong cho Hạ Nghiên, kết quả còn phải chờ thêm mấy tiếng nữa mới có anh liền hẹn Trần Duật lúc nào có sẽ gửi đến cho hắn như mọi khi.

"Nghiên Nghiên ngồi đây chờ anh nhé, anh ra ngoài với anh Từ Vĩnh một chút."

"Đừng đi lung tung, được không?"

Trần Duật xoa đầu cô dặn dò, lúc nãy thấy ánh mắt của Từ Vĩnh nhìn mình hắn liền hiểu anh có chuyện muốn nói.

Hạ Nghiên cong môi cười gật đầu đáp:

"Chồng về nhanh nhé, chúng ta còn phải đi ăn kem nữa đó."

Hắn bật cười, tiểu quỷ này chỉ nhớ được mấy cái này là giỏi.

Sao những lúc hắn nghiêm khắc dạy dỗ thì lại quên trước quên sau vậy không biết.

Dặn dò Hạ Nghiên xong, hắn rời khỏi đó tìm Từ Vĩnh nói chuyện.

Có lẽ chuyện lần trước hắn nhờ đã có kết quả, cho nên Từ Vĩnh mới lén la lén lút như vậy.

Cũng thật buồn cười, cái người kia lúc nào làm mấy chuyện này cũng cố tỏ ra mờ ám cả.

Hạ Nghiên ngồi trên ghế chờ ở ngoài hành lang, trên tay cầm chiếc điện thoại thông mình để chơi game, tuy là bị bệnh nhưng cô lại chơi game bắn trứng khủng long rất giỏi đấy, xếp hạng top 1 mấy lần liên tiếp.

Đang yên vị ngồi chơi, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, mũi giày cao gót dừng trước mặt cô cùng với mùi nước hoa nhè nhẹ.

Cô không nhìn, càng tập trung chơi game hơn nhưng có lẽ người kia không hề có ý định rời đi cứ đứng yên một chỗ nhìn cô đăm đăm một lúc sau người nọ mới lên tiếng.

"Hạ Nghiên..."

Giọng nói nhẹ nhàng, hết câu còn có tiếng cười nhẹ.

Lúc này Hạ Nghiên mới chú ý, ngẩng mặt lên nhìn đối phương để xem là ai đang gọi mình.

Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng bên trong, ở ngoài là chiếc áo blu trắng là một bác sĩ.

Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng sau ót, trên môi chỉ thoa một chút son không hề trang điểm, là một người xinh đẹp.

Hạ Nghiên chớp mắt, cô không nhớ mình có quen người này nhưng người ta đến tìm mình hẳn là có điều gì muốn nói, trên khuôn mặt hiện lên sự mơ hồ nhìn người đẹp hỏi một câu:

"Người đẹp, muốn tán tỉnh tôi sao?"

"Xin lỗi nhé, tôi có chồng rồi...chồng tôi rất hung dữ, cô chen chân vào không được đâu."

...