"Là em, em sợ quá, mới nói linh tinh."
"Nói linh tinh..." Mẹ Từ Dương tức đến bật cười lạnh lẽo, "Chỉ bởi mày nói vậy, nên hại Như Ca đáng thương của tao phải nhận tội danh đó! Hại nó mất đi tay phải! Tao từ trước đến nay ân oán rõ ràng, mày hại nó mất đi tay phải, bây giờ cũng nên đền nó một cái tay?"
Mụ yêu tinh này! Mụ ta nói chặt tay nhất định sẽ chặt tay! Tôi khủng hoảng ôm chặt tay phải của mình!
Bố của Từ Dương nhảy vài bước, nhảy đến trước mặt tôi, tóm lấy tay tôi.
Thật khó để tưởng tượng, một ông lão bảy tám mươi tuổi, một ông lão người gầy như khúc củi lại có một sức mạnh như vậy! Tôi thậm chí còn cảm thấy ông ta hoàn toàn không cần dùng dao cũng có thể chặt đứt tay tôi!
Rầm! Đột nhiên một tiếng động cực lớn!
Đừng nói là tôi, đến ngay cả mụ yêu tinh với Từ Dương đều giật nảy mình!
Sau việc "người sống" tan biến, tôi lại nhìn thấy một việc lạ lùng không tưởng - đằng sau lưng người nhà họ Từ, một cỗ quan tài dựng thẳng lên!
Là nó tự dựng thẳng lên!
Tiếng "Rầm" kia, chính là do cỗ quan tài chạm đất mà thành!
"Đó là quan tài của Tình Nhi!" Từ Dương mặt trắng bệch, lại như nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn tôi một cái, nói, "La Hy đang mặc quần áo của Tình Nhi."
WHATII
Tôi đang mặc quần áo của người chết??
"Tình Nhi" cái tên nghe rất quen, Từ Dương hình như có gọi cái tên đó trước mặt tôi. Tôi lúc đó cũng đã thấy, trên cái bài vị thứ bảy là "Phương Tình Nhi"! Mà cỗ quan tài kia với chiếc bài vị đều ở hàng thứ bảy!
Trên đời, thật sự có quỷ...?
Kết Hôn Âm Dương
Đế Bá
Mẹ của Từ Dương nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn qua tôi: "con bé này nó chỉ là một con nha đầu bình thường, chỉ cần dọa nó một cái, là nó đã sợ như thế, nó chắc chắn không thể lấy áo của người chết mà †ự mặc lên mình rồi."
Từ Dương hỏi: "Thế chẳng lẽ là Tình Nhi thay cho cô ta hay sao?"
"Đương nhiên cũng không phải vậy rồi!" Mẹ Từ Dương lấy từ trong người ra một lá bùa, đưa cho Từ Dương: "mang đi dán trước cửa! tao muốn biết rốt cuộc là con quỷ gì đây, còn dám lượn lờ trong nhà chúng ta, còn dám cướp dâu của nhà taI"
"Vâng." Từ Dương cầm lá bùa, đi nhanh lên trên, sau khi đóng cửa mật thất, liền dán tấm bùa lên.
Trong lòng tôi vô cùng lo sợ, vừa nhìn cô điên đang nghịch nước, nhìn cô ta ngây ngốc như thế, chắc chăn không phải là người thay quần áo cho tôi rồi, chẳng lẽ là "người" đó, đã đưa tôi từ bậc cầu thang xuống, còn thay quần áo cho tôi?
Ọe...là quần áo của người chết!
Nhưng trước mắt việc quan trọng không phải là việc này!
Là "hắn", đang dựng quan tài lên!