“Bộ phim ‘Công tử Khuynh’ của đạo diễn Lý Mặc hôm nay bấm máy. Thiên vương Nguyên Tấn Thần tham gia cùng với ba nghệ sĩ mới của TRE xuất hiện trên màn ảnh lần đầu tiên.”

Tưởng Tịch vừa mở máy tính lên, tin tức này liền xuất hiện đầy trang, kèm theo bức hình ở bên trên, một bên là Nguyên Tấn Thần hoá trang nam chính đẹp đẽ, một bên là ảnh chụp chung của ba người cô cùng Nghiêm Nham, Tề Minh Lật tham gia tiết mục tối hôm qua.

Thân mình Tưởng Tịch cứng đờ trong vài phút mới bình tĩnh tiếp tục cử động con chuột.

Tối hôm qua, khi Tần Thành đưa cô trở về, cô có nghĩ tới tin tức của hôm nay sẽ viết như thế nào, nhưng cô làm sao cũng không đoán được Tần Thành lợi dụng tác phẩm tiêu biểu là bộ phim mới của Lý Mặc để cho ba người bọn họ debut, dùng đề tài giải trí đang hấp dẫn nhất để tạo thế cho ba người bọn họ.

Theo như cô biết, “Công tử Khuynh” của Lý Mặc ở kiếp trước bán vé hơn tám triệu, cũng quét sạch các giải thưởng lớn trong buổi lễ, giật được sáu giải thưởng lớn, giải nam, nữ chính hay nhất, nam, nữ phụ hay nhất, đạo diễn hay nhất và giải âm nhạc hay nhất, là một năm thành công nhất của điện ảnh.

Nguyên Tấn Thần chính là dựa vào vai nam chính của bộ phim này mà thoát khỏi biệt hiệu thần tượng tuổi trẻ, tiến vào hàng ngũ diễn viên phái thực lực.

Đương nhiên, tất cả người tham gia diễn xuất bộ phim này đều là những người tên tuổi, bất cứ một nhân vật nhỏ cũng là ngôi sao đóng. Không có Tưởng Tịch, cũng không có Tề Minh Lật, Nghiêm Nham. Quảng cáo cũng không từng chụp đến những nhân vật nhỏ này.

Tưởng Tịch có thể tưởng tượng ra, hiện giờ phía sau màn hình máy tính có bao nhiêu người đang theo dõi bám sát bộ phim này, có bao nhiêu phóng viên chờ đợi bên cánh gà, chuẩn bị đưa tin tất cả các tin tức về bộ phim, về Nguyên Chấn Thần, về ba người bọn cô.

Tối hôm qua ở thành phố S có tổ chức một buổi lễ điện ảnh. Sáng sớm hôm nay, trên các trang web lớn tràn ngập tin tức về việc người nào mặc quần áo gì, người nào mang trang sức gì, những nữ minh tinh mặc áo đầm dạ hội tỉ lệ nghịch với nhiệt độ thời tiết, tranh nhau khoe sắc trên thảm đỏ rất náo nhiệt. Nhưng khi tin tức đạo diễn Lý xác định nam nữ chính và nam nữ phụ của bộ phim vừa ra tới thì lập tức như cuồng phong thổi quét cả giới giải trí, đánh bại tất cả tin tức của thảm đỏ, quang vinh đứng đầu các trang web lớn.

Nội bộ của TRE cũng giống như vậy, nổ tung vì tin tức khủng.

Tưởng Tịch đi thẳng vào cửa công ty, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Trong phòng huấn luyện, Nghiêm Nham bị kích động nắm máy tính cứng ngắc. Nhìn thấy Tưởng Tịch vào cửa, tự nhiên không còn sót lại chút lãnh đạm của thường ngày, giống như một đứa con trai mới bắt đầu yêu đương, nói: “Tưởng Tịch, chúng ta được debut, đây là thật sao? Tôi không có nằm mơ phải không?”

“Không có.” Tưởng Tịch ngồi vào chỗ của mình, cười nói: “Anh không nhìn lầm, tôi đã tìm tổng giám đốc Tần xác nhận qua, hôm nay thật sự là ngày chúng ta debut.”

Nghiêm Nham ‘yay’ một tiếng, kích động đứng lên xoay vòng quanh.

Tưởng Tịch nhìn anh ta, cười mà không nói.

Chẳng bao lâu sau, cô cũng như vậy, cho dù chỉ là một vai diễn rất nhỏ cũng có thể vui mừng đến hơn nửa đêm ngủ không được, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.

Nửa giờ sau, Tề Minh Lật lững thững đến, sau đó Lưu Việm cầm một chồng đồ tới.

“Ba người cô cậu nhất định đã nhìn thấy tin tức!” Lưu Viện liếc mắt thâm ý nhìn ba ngừơi một cái. “Không tệ, công ty đã chính thức xác định cho phép ba người cô cậu chính thức bắt đầu đóng phim.”

Tưởng Tịch và Tề Minh Lật liếc nhau, rất bình tĩnh gật đầu.

Lưu Viện nói tiếp: “Phim của đạo diễn Lý quay vào hai giờ chiều ở phim trường thành phố Z, công ty đã chuẩn bị xong tất cả cho các người, bây giờ nếu không có việc gì thì chúng ta lập tức xuất phát.”

Trong khi đương sự không biết tình huống gì, đột nhiên tuyên bố quay phim, quả là thời gian thật gấp gáp.

Tưởng Tịch biết rõ địa vị hiện giờ của mình, bỏ đi ý nghĩ quay về ký túc xá lấy cái laptop, đi theo Lưu Viện ra ngoài từ lối an toàn của công ty. Không thể đi cửa chính của công ty, nơi đó tràn ngập các phóng viên tới săn tin.

Đi cùng còn có bốn người, một nam ba nữ, ba người nữ cũng không lớn tuổi, hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, túi du lịch thật to ở trên lưng. Người nam khoảng chừng hơn ba mươi, gọng kính vàng trên cái mũi thẳng tắp, nhìn từ xa rất lịch sự. Anh ta không có ba lô, chỉ có cặp tài liệu ở trong tay.

Tưởng Tịch biết người đàn ông này, Lục Mạnh Nhiên, một trong mười người đại diện quý giá của công ty giải trí TRE. Mười năm trước, lúc Hạ Chi Khanh debut, chính là anh ta dẫn dắt.

Mỗi người mang tâm sự lên chiếc xe thương vụ đã đỗ sẵn ở bãi đậu xe. Bên này vừa ngồi vào chỗ của mình thì bên kia Lục Mạnh Nhiên liền đặt cặp tài liệu lên một cái bàn di động duy nhất ở trên xe, sau đó lấy ra vài tập tài liệu đưa cho bọn họ.

“Đây là hợp đồng chính thức của công ty.” Lục Mạnh Nhiên khụ một tiếng, nhìn ba người. “Khác với ký kết khi các người mới vào công ty. Các người lập tức xem nội dung bên trong có cần sửa gì hay không, nếu không cần thì chúng ta có thể lập tức ký tên.”

Bản hợp đồng có phần bản sao, trên hợp đồng hai bên đều có rõ ràng quyền lợi và sự bắt buộc phải thực hiện nghiệp vụ. Tưởng Tịch xem xét qua, thấy phần nội dung không khác với kiếp trước, thái độ công ty giải trí TRE đối với người mới rất rộng rãi, trước sau như một, tìm không thấy kẽ hở.

Lấy bút ra, Tưỏng Tịch nhanh nhẹn dứt khoát ký tên, đưa cho Lục Mạnh Nhiên.

Ngay sau đó, Tề Minh Lật cũng ký tên.

Khi sắp tới thành phố Z, Nghiêm Nham giao lại phần của mình.

“Rất tốt.” Lục Mạnh Nhiên đóng hợp đồng lại, ngẩng đầu, ánh mắt ôn hoà sau mắt kiếng. “Nếu đã ký hợp đồng, từ giờ trở đi…”

Tưởng Tịch bất giác ngưng thở.

Lục Mạnh Nhiên giơ tay, giọng nói thay đổi: “Tôi là người đại diện của các người, sau này hợp tác vui vẻ!”

Thoảng qua ngón tay trắng mảnh khảnh, chỗ ngón trỏ lưu lại vết chai do cầm bút quanh năm, Tương Tịch chậm rãi thả lỏng người, tiến lên bắt tay anh ta.

Mười hai giờ rưỡi trưa, đoàn người tới khách sạn ở bên ngoài phim trường thành phố Z. Lục Mạnh Nhiên đơn giản nói cho ba người công việc của mấy tháng tiếp theo, rồi ngồi vào một chiếc xe khác trở về.

Lưu Viện tạm thời ở lại giúp ba người xử lý những sự cố có thể xảy ra đột ngột.

Lục Mạnh Nhiên vào trong xe, đóng cửa lại, xoay người lấy tập tài liệu ra, đưa cho người nào đó đang dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. “Tổng giám đốc Tần, đây là hợp đồng, đã ký xong.”

Tần Thành yên lặng nhận lấy, thuận tay lật vài tờ, nhìn đến cái tên nào đó, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Trợ lý và mọi thứ đều sắp xếp xong rồi chứ!”

“Đã xong rồi.” Lục Mạnh Nhiên ngồi thẳng người. “Đều sắp xếp theo như anh nói. Có điều…”

Anh ta liếc nhìn Tần Thành một cái, ngờ vực nói: “Dường như tổng giám đốc Tần khá để tâm đến ba người mới lần này.”

Anh ta giao tiếp với Tần Thành mười năm, đây là lần đầu tiên thấy Tần Thành tự mình quan tâm đến nghệ sĩ mới của công ty.

“Không để tâm thì có thể làm sao bây giờ?” Tần Thành đưa hợp đồng lại cho Lục Mạnh Nhiên, thở dài hiếm thấy: “ Từ ngày Tề Minh Lật vào công ty thì ông cụ Tề liền điện thoại cho anh tôi, một ngày năm lần, e sợ cho cháu gái của ông ta bị người khác ăn hiếp. Ông ta cũng không nhìn xem, trong những người mới tuyển năm nay, có mấy ai có thể so sánh với khả năng của cháu gái yêu quí của ông ta chứ.”

Lục Mạnh Nhiên: “…”

Tần Thành: “Đúng rồi, ba người lần này cũng không tệ, cậu chú ý nhiều một chút. Nhất là Tề Minh Lật, coi cô ta như người bình thường là được.”

Cho nên, anh ta căn bản không phải vì Tề Minh Lật, chẳng lẽ là vì Tưởng Tịch kia? Những lời nghiêm chỉnh kia chỉ là để che dấu chân tướng?

Lúc xe khởi động, Lục Mạnh Nhiên ý thức được thật sâu sắc: Tiếp thu lần này của anh ta không phải là nghệ sĩ mà là bom, chính là một quả bom siêu mạnh.