Chuyện này tựa như xảy ra trong mộng, phản ứng lại thì mới biết thì ra người thật sự lợi hại chính là cô gái này. Cảnh vệ vốn muốn chạy sang giúp Nguyệt Nguyệt, bây giờ không biết làm gì, cho đến khi Nguyệt Nguyệt lên tiếng, “Mau xem bọn họ thế nào!”, mấy cảnh vệ mới đến gần ba người kia.
Ông lão vừa mới lên tiếng bảo ngừng lại lúc này nhìn thấy ba thủ hạ nằm trên mặt đất, ông ta nuốt một chút nước bọt, nhỏ giọng nói “Thì ra là vậy.” Ban đầu ông ta vẫn cho rằng cô gái này mạnh miệng, bản thân ông ta còn khuyên hồi lâu, nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt, căn bản biết mình đã xem thường, tự cho mình là cao, đến nỗi rơi vào kết cục thảm hại, thật là mất mặt.
Ông lão kia cất tiếng nói với Nguyệt Nguyệt: “Cô bé, không biết sư phụ của cháu là ai?”
“Sư phụ của cháu họ Hạng.” Nguyệt Nguyệt uyển chuyển nói.
“À, thì ra là lão Hạng. Vậy cháu là đồ đệ bảo bối mà lão Hạng vẫn luôn nói bên miệng, khoe khoang khắp nơi, được ông ấy gọi là nhân tài võ học Nguyệt Nguyệt phải không.” Ông lão như là bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.
“Ặc…thực ra cháu không lợi hại lắm đâu.” Nghe người khác khen thẳng trước mặt, da mặt Nguyệt Nguyệt không còn dày nữa, cô không thể không thay đổi sắc mặt, vì thế khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng đáp lời.
“Ha ha, cô bé không cần khiêm tốn.” Ông lão không để ý, cười nói, “Tôi gọi cháu là Nguyệt Nguyệt được không?”
“Được ạ.” Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
“Nguyệt Nguyệt à, cháu có hứng thú làm chút chuyện khác thường không?” Ông ta hỏi.
“Chuyện khác thường?” Nguyệt Nguyệt hơi nghi hoặc nói, “Chuyện khác thường là gì ạ?”
Ông lão kia vốn cười giờ đây sắc mặt trở nên nghiêm túc, ăn nói đứng đắn: “Bảo vệ đất nước, trừ bạo an dân!” Nghe ra rất oai phong.
Sau đó, chỉ thấy Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Không muốn.”
Lúc này, ông lão kia phản ứng lại, những thuộc hạ trước kia đều là thanh niên đầy nhiệt huyết, cho nên nói như vậy sẽ hữu dụng. Nhưng hiện tại cô bé này trả lời vậy, khẳng định là không đùa được. Ông ta hơi ho khan, lại nói: “Thực ra Nguyệt Nguyệt à, vừa nãy tôi chỉ nói phương hướng chung chung mà thôi, tôi còn chưa nói cụ thể chúng ta phải làm gì. Nếu không cháu nghe tôi nói hết rồi hẵng ra quyết định nhé?”
Nguyệt Nguyệt nghe ông ta nói, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng, được ạ.”
“Thực ra, việc chúng ta làm rất đơn giản.” Ông ta chầm chậm nói, “Trên thế giới này luôn có rất nhiều kẻ xấu.”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Mà đối với những kẻ xấu, chúng ta cần phải khiến bọn họ không được làm hại người khác.” Ông ta nói, “Tuy nhiên, có một số kẻ xấu không nghe lời thì làm sao?”
“Đánh họ.” Cô không chút do dự nói.
“Vậy có một số chết cũng không hối cải thì sao đây?” Ông ta hỏi.
“Trừng trị họ.” Cô trả lời.
“Vậy còn một số vẫn khư khư cố chấp thì làm sao?” Ông ta hỏi tiếp.
“Hừ, vậy thì tiêu diệt họ!!!” Cô trợn mắt.
“Đúng, đúng vậy!” Ông lão kích động nói, “Việc chúng ta làm là ngăn cản kẻ xấu làm điều ác, đối với kẻ xấu biết nghe lời, chúng ta sẽ giáo dục họ, đối với kẻ không nghe lời, chúng ta sẽ nghĩ cách khiến họ nghe lời, mà đối với loại khư khư cố chấp thì chúng ta sẽ thay mặt người dân mà tiêu diệt họ.”
“Đúng vậy.” Nguyệt Nguyệt gật đầu tán thành.
“Thế, cháu có hứng thú không?” Ông lão hỏi.
“Có!” Nguyệt Nguyệt không chút do dự gật đầu, nhưng cô đột nhiên ngượng ngùng nói, “Cơ mà, cháu không biết gì hết.”
“Ha ha, cháu không cần biết gì cả, cháu chỉ cần phụ trách chế ngự những kẻ không nghe lời, không tuân thủ quy củ, nguy hại người dân và xã hội, thậm chí nguy hại hòa bình của thế giới là được rồi.” Ông ta tiếp tục cất lời giải thích.
“Chế ngự thế nào ạ?” Nguyệt Nguyệt không rõ lắm nên hỏi, “Cháu chỉ biết đánh nhau.”
“Vậy thì đánh cho tới khi bọn họ phục.” Ông lão không chút chần chừ nói.
“Vâng! Được ạ.” Nguyệt Nguyệt vui vẻ trả lời. Đánh nhau ư, ai sợ ai chứ!
Ông lão kia hơi chột dạ, gọi cảnh vệ bên cạnh đưa ba thuộc hạ của ông ta đến phòng y tế, haiz, đã nhiều năm nay chưa từng trải qua việc “lừa gạt” một cô bé, thật có chút lực bất tòng tâm. Đặc biệt là vừa nhắc tới đất nước, nhân dân, thế giới hòa bình, chính ông ta cũng muốn nôn ra. Nhưng cũng may ông ta chịu đựng được, may mà Nguyệt Nguyệt đơn thuần.
Ngoại trừ Ultraman
(siêu nhân điện quang) thì ai lo đến việc thế giới hòa bình chứ.
Nguyệt Nguyệt học võ nhiều năm như vậy, đâu có biết Ultraman là gì, cho nên bị lừa lên thuyền tặc.
Lúc này ông lão cười nói với Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt à, cháu là cháu gái của lão Khúc phải không?”
“Vâng ạ.” Cô gật đầu.
“Ưm, gia đình cháu chỉ có cháu là bé gái phải không.” Ông ta lại hỏi.
“Đúng.” Cô tiếp tục gật đầu.
“Vậy, trong gia đình cháu ai cũng nghe lời cháu nhỉ?” Ông ta hỏi tiếp.
Nguyệt Nguyệt suy ngẫm cẩn thận, dường như nghiêm túc nghĩ lại, chỉ cần là việc cô muốn làm thì không có ai không đồng ý, thế là cô gật đầu.
“Thế thì đợi lát nữa chính cháu đi nói với lão Khúc, cháu muốn đến chỗ tôi làm việc nhé?” Ông ta cũng biết ông bạn già của mình, muốn ông ta yêu cầu thẳng với ông nội của Nguyệt Nguyệt thì lão Khúc chắc chắn sẽ trở mặt, trực tiếp đuổi ông ta đi. Dù sao, hiện tại ông ta có phần không hiền hậu, “dụ dỗ” cháu gái bảo bối của ông cụ Khúc. Những lão già bọn họ, ai mà không biết Khúc Nguyệt Nguyệt là tâm can bảo bối của nhà họ Khúc.
Vì thế chuyện này phải tự Nguyệt Nguyệt đi nói thì thích hợp hơn, đến lúc đó ông ta sẽ “nể mặt” ông cụ Khúc mà “gắng gượng” chấp nhận.
Ha ha, hôm nay quả thật là ngày lành mà.
Từ hôm nay trở đi, Nguyệt Nguyệt có một công việc không minh bạch, trở thành nhân viên đặc biệt của cục an ninh. Nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn của Khúc Nguyệt Nguyệt, cô chẳng qua đảm đương chức vụ huấn luyện viên, phụ trách huấn luyện hậu cần đại loại thế, ông lão kia phải cam đoan nhiều lần, ông cụ Khúc đắn đo hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
Còn Tường Tử hiện tại đang bận rộn tốt nghiệp đấy.
Về đến nhà, Nguyệt Nguyệt nói đại khái chuyện tìm được “công việc” cho ông xã Tường Tử biết, sau đó Tường Tử nhíu mày hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em thật sự muốn đi sao?”
“Ừm, em cảm thấy thú vị lắm.” Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt có hứng thú, anh không ngăn cản, chỉ mở miệng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em ‘đi làm’ tiền lương một tháng bao nhiêu?”
Nguyệt Nguyệt sửng sốt, trả lời: “Ông ấy chưa nói về tiền lương…”
“Ngày nghỉ tính toán ra sao?” Anh tiếp tục hỏi.
“Chưa nói tới ngày nghỉ, chỉ bảo em ngày mai có mặt.” Cô ngượng ngùng trả lời.
“Lịch trình làm việc sắp xếp thế nào? Em không đi học sao?” Anh lại hỏi.
“Ặc…ông xã, em không biết, ông ấy chưa nói gì hết.” Cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Vậy thì bà xã, xin hỏi em tìm công việc gì đây? Nghĩa công ư?” Anh tiếp tục dồn ép.
“Ặc…” Nhìn thấy khuôn mặt bất mãn của Tường Tử, Nguyệt Nguyệt chẳng biết trả lời thế nào, cô có chút thẹn quá hóa giận, cho dù cô sai thế nào đi nữa anh cũng không thể mắng cô. Khi cô đang định quát Tường Tử thì anh đột nhiên dịu dàng nói với cô, “Bà xã, anh lo lắng cho em thôi.”
Nguyệt Nguyệt chưa kịp nổi giận thì đã ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, ông xã, em biết.”
Tường Tử ôm vai Nguyệt Nguyệt, nói với cô: “Bà xã, ngày mai khi nào thì em đi làm? Em có cách liên lạc với ông lão kia không?”
“Ừm, em có số điện thoại của ông ấy, ông ấy nói ngày mai cho xe qua đón em.” Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn trả lời.
Tường Tử dụ dỗ: “Bà xã, đưa số điện thoại cho anh đi, anh giúp em hỏi tình hình cụ thể.”
“Vâng.” Lúc này Nguyệt Nguyệt sẽ rất nghe lời. Đối phó với Nguyệt Nguyệt, Tường Tử phải lần theo tính tình của cô mà ứng xử, không thể đối địch với cô, bằng không cô sẽ chống cự anh tới cùng. Cho dù là cô sai, anh cũng không thể nói cô sai, không thì anh cũng sai rồi. Đây là biện pháp mà Tường Tử tìm ra qua nhiều năm, điều thứ nhất trong quy tắc làm chồng.
Điều thứ nhất của ông xã tốt là: bất cứ thời điểm nào, Nguyệt Nguyệt đều đúng, Tường Tử đều sai.
Sau đó Tường Tử đứng dậy nói với Nguyệt Nguyệt: “Bà xã, anh đi lấy kem cho em nhé, em xem tivi trước đi.” Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu, còn nói, “Em muốn ăn vị việt quất.”
Sau đó Tường Tử đi vào phòng bếp, đóng cửa lại, rồi lấy di động ra, gọi điện cho “ông lão” mà Nguyệt Nguyệt nói. Điện thoại nối máy, Tường Tử tự giới thiệu trước: “Là ông lão phải không? Tôi là chồng của Khúc Nguyệt Nguyệt, Lâm Tường nhà họ Lâm.” Anh đặc biệt nhấn mạnh “nhà họ Lâm”, bằng không đối phương sẽ cúp máy ngay.
“À…thì ra cháu trai bảo bối của lão Lâm.” Bên kia cười nói, “Cậu gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?”
“Là thế này, vợ tôi Khúc Nguyệt Nguyệt nói, ngài bảo cô ấy đến chỗ ngài làm việc phải không?” Tường Tử cung kính mở miệng.
“Ừ, cô ấy đã nói với cậu rồi à, quan hệ của hai người thật tốt.” Ông ta đã nghe nói tới việc hai nhà đính hôn từ bé, năm đó nếu không phải ông ta mới vừa nhậm chức thì đã được mời đến tham dự tiệc đính hôn.
“Ha ha, nhờ ngài chiếu cố Nguyệt Nguyệt, nhưng mà tôi muốn hỏi giúp Nguyệt Nguyệt vài điều, cô ấy phụ trách công việc gì? Tiền lương bao nhiêu? Tiền thưởng tính thế nào? Thuộc cấp bậc gì? Ngày nghỉ sắp xếp ra sao? Nghe theo lệnh của ai? Đối tượng công việc, nội dung cơ bản là gì?…” Tường Tử liệt kê ra từng vấn đề, ông lão kia lắng nghe mà ứa ra mồ hôi lạnh. Chồng của Khúc Nguyệt Nguyệt thật là lợi hại.
Sáng hôm nay, Khúc Nguyệt Nguyệt chẳng hỏi han gì, mà ông cụ Khúc thấy Nguyệt Nguyệt rất muốn đi, ông cũng chẳng nói gì, ông ta cho rằng việc này đến đây là xong, ai ngờ cô bé này còn có một ông chồng lợi hại như vậy. Ông lão kia không dám lừa Tường Tử giống như lừa Nguyệt Nguyệt, ông ta rất nghiêm túc trả lời từng vấn đề của Tường Tử.
Tường Tử nghe xong thì nói: “Thế thì chắc ông biết bố Khúc nhỉ? Là tư lệnh quân khu đương nhiệm, ông ấy còn chưa biết chuyện này, ông nội Khúc cũng chưa đề cập tới chuyện này. Lúc nãy ông nội tôi mới gọi điện bảo Nguyệt Nguyệt đi thực tập dưới tay bố tôi, ông nói rằng cô ấy đơn thuần như vậy, rất dễ bị ‘lừa’, đi làm với bố tôi coi như có người săn sóc.”
Tường Tử cố ý nói chữ “lừa” rất to, sau đó dường như chợt nhận ra không đúng, anh nói thêm: “Đương nhiên, tôi không nói ngài. Ngài đức cao vọng trọng như vậy, sao lại hạ mình xuống mà ‘lừa’ Nguyệt Nguyệt chứ?” Sau đó anh tạm dừng một chút, không đợi đối phương mở miệng, rồi nói tiếp, “Hai nhà chúng tôi chỉ có một bảo bối, cho nên khó tránh khỏi sẽ nuông chiều Nguyệt Nguyệt, luôn lo lắng cô ấy chịu thiệt, bảo tôi trông chừng nhiều, ngài nói tôi phải sắp xếp thế nào đây?”
“Ặc…” Cũng may là trò chuyện qua điện thoại, bằng không ông lão kia sẽ xấu hổ chết mất. Đã bao nhiêu năm trời ông ta chưa bị chửi xéo như thế. Hiện tại tuổi già sức yếu khó chịu đựng được. Chỉ có điều, hôm nay quả thật ông ta dùng chút thủ đoạn, Tường Tử đau lòng nên tìm đến đây. Ông ta cũng không nhiều lời, hỏi thẳng, “Vậy, cậu nói phải làm sao đây?”
“À, tôi thấy công việc của Nguyệt Nguyệt chắc là rất quan trọng.” Tường Tử nói.
Ông lão kia vội vàng gật đầu.
“Thế thì công việc quan trọng như vậy, một mình Nguyệt Nguyệt làm khẳng định sẽ hơi mệt nhọc. Vậy, tìm một trợ lý gánh vác một phần chắc không quá đáng nhỉ?” Tường Tử nói bóng gió.
“Không quá đáng, không quá đáng.” Ông ta vội vàng trả lời.
“Người trợ lý này phải quen thân với Nguyệt Nguyệt, hiểu biết Nguyệt Nguyệt, không thì làm việc với cô ấy sẽ khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn.” Tường Tử lại gợi ý.
“Đúng vậy.” Ông lão kia còn chưa hiểu được thì coi như sống uổng phí nhiều năm, ông ta lập tức cất lời, “Tường Tử à, không biết cậu có hứng thú đến bộ môn chúng tôi làm việc không, giúp đỡ Nguyệt Nguyệt làm việc?”
“Cảm ơn ngài đã không chê, tôi rất vinh hạnh.” Mọi người đều vui mừng.
Sau đó, Tường Tử cùng ông ta bàn bạc kỹ càng về “công việc” một chút, anh hài lòng cúp máy, rồi mở tủ lạnh lấy kem cho Nguyệt Nguyệt.
Hừ, dám tính kế bà xã của anh? Anh không để yên đâu.