Tường Tử dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác, toàn thân cậu lập tức tràn đầy sức sống, làm bất cứ việc gì cũng tươi vui.
Hơn nữa, càng khiến người ta khó tin chính là ngay tối hôm Nguyệt Nguyệt rời đi, cậu chạy đến nhà họ Khúc, bảo ông Khúc tiếp tục dạy võ cho cậu. Nhưng gần đây ông Khúc thật sự bận rộn, không có thời gian rảnh dạy cậu, vì thế ông hơi ngại ngùng hỏi Tường Tử có bằng lòng đến quân đội học không.
Bởi vì anh ba của Khúc Nguyệt Nguyệt là Khúc Hướng Nam đang huấn luyện lính đặc chủng trong quân đội, mà hai tiểu vương bát đản Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy từ nhỏ đã bị đưa vào rèn luyện. Bởi vì hồi bé có một đoạn nghiệt trái với Nguyệt Nguyệt, hai cậu ta không ít lần bị Khúc Hướng Nam trừng trị. Hồi trước ông Lâm cũng định đưa Tường Tử vào quân đội, ai ngờ Tường Tử cảm thấy mình không quen ai ở đó, vả lại Nguyệt Nguyệt cũng không ở đó, cậu nhất định không chịu vào, cuối cùng ông hết cách, mới tìm ông Khúc ra mặt dạy cho.
Ai ngờ lần này vừa đề nghị, Tường Tử lại không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý. Trời ơi, đầu óc cậu không có vấn đề gì chứ!
Bởi vì bao năm nay, ngoài thời gian ở cùng Nguyệt Nguyệt, Tường Tử cũng có thể chơi cùng người khác, Nguyệt Nguyệt không ở đây, cậu hoàn toàn không muốn ở cùng người khác.
Lúc này cậu lại đồng ý đến quân đội cùng huấn luyện với Lương Hướng Huy và Cố Ninh Viễn mà cậu ghét nhất, không phải điên rồi chứ?
Vì thế, ông Khúc có phần dè dặt nói: “Tường Tử à, thật ra con không cần miễn cưỡng. Chờ ba Khúc qua khoảng thời gian bận rộn này thì sẽ dạy con trở lại.”
“Ba Khúc, con không miễn cưỡng đâu ạ. Con cảm thấy tốt lắm, con cảm ơn! Đúng rồi, ba Khúc đừng quá vất vả, bằng không Nguyệt Nguyệt sẽ đau lòng ạ.” Tường Tử có chút lo lắng khuyên nhủ.
“Ừ, được, được…” Ông Khúc cảm động không thôi, mấy đứa nhóc nhà ông, ngoài bảo bối Nguyệt Nguyệt ra thì mấy thằng nhóc kia đâu có quan tâm đến sức khỏe của ông chứ? Mượn lời Khúc Hướng Bắc mà nói, về đến nhà chỉ có một câu, “Con nói bố này, bố nên về hưu đi, chiếm lấy vị trí kia làm chi. Không biết có bao nhiêu người nguyền rủa bố đâu!”
Bạn nói xem, có đáng giận không?
Vẫn là con rể tương lai tốt.
Thế là chưa tới mấy ngày, Tường Tử phải đến quân đội báo danh.
Nhờ quan hệ gia đình, Tường Tử, Cố Ninh Viễn, Lương Hướng Huy, còn có Đường Thạch Đông… dù sao cũng là trẻ con trong đại viện, bọn họ đều chung một đội, không huấn luyện với những người khác, đều được đối xử đặc biệt.
Hơn nữa, thường ngày bọn họ còn phải đi học, cho nên thời gian huấn luyện thường là buổi tối, hoặc là cuối tuần, ngẫm lại cũng rất vất vả.
Suy cho cùng, muốn lợi hại hơn người khác thì phải cố gắng hơn.
Bởi thế, đừng nhìn hai thằng nhóc quậy phá Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy thường ngày không chăm chỉ, trái lại huấn luyện rất nghiêm túc.
Tường Tử thì sao, mấy năm nay không thực sự thể nghiệm sự huấn luyện, cho nên lúc bắt đầu cậu vẫn có chút không chịu đựng nổi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Thế là thời gian cứ vậy trôi qua…
Thấm thoát, mấy đứa trẻ đã lên sơ trung.
Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy vẫn không thay đổi, nên đánh thì đánh, nên tán gái thì tán gái, thường xuyên cấu kết với nhau, dạy dỗ một trận, luôn luôn gây chút tai họa, dù sao những điều này cũng rất bình thường.
Tuy nhiên bọn họ vẫn cảm thấy bực dọc.
Vì sao chứ?
Bởi vì Tường Tử.
Đúng, lại là Tường Tử.
Cậu nói xem, hồi trước khi bà xã cậu Nguyệt Nguyệt còn ở đây, cậu không quan tâm chúng tôi, khinh thường chúng tôi, không tính là chơi chung với chúng tôi, dù sao Nguyệt Nguyệt quả thật rất mạnh mẽ, đặc biệt giờ đây bọn họ còn rèn luyện dưới tay anh cô.
Nhưng hiện tại Nguyệt Nguyệt đã đi hơn hai năm rồi, cậu còn ra vẻ thanh cao như vậy, không nhiễm bụi trần, khinh thường chúng tôi, muốn cho ai ấm ức chứ?
Vì thế lần này, lần đầu tiên Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy có chung nhận thức, “dạy dỗ” Tường Tử, cho cậu biết, đi học, phải học cho tốt.
Thế là sáng nay, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy đến trường sớm, đây thật là kỳ tích. Hai đứa nhóc này không đến muộn đã là kỳ tích rồi.
Nhưng hết cách thôi, bởi vì mỗi ngày Tường Tử đều đến rất sớm…
Hôm nay hai người đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, ra vẻ lịch lãm, ai không biết còn tưởng rằng là học trò ham học.
Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy đến bên cạnh chỗ ngồi của Tường Tử, hiếm khi có lễ độ hỏi: “Tường Tử à, bọn tôi ngồi đây được không?”
Tường Tử trông thấy hai người kia, phản ứng đầu tiên chính là, hai con chồn chúc tết con gà, không có lòng tốt*.
(*) Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm: ý nói giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa.Nếu là hồi trước, cậu khẳng định không nhìn tới bọn họ, trực tiếp lắc đầu, bây giờ cậu không làm như vậy. Bởi vì từ hai năm trước, mỗi tuần Tường Tử đều đi theo ông Lâm đi làm hai ngày, thời gian lâu dài xem được nhiều lắm, ông Lâm cũng dạy bảo rất nhiều, chưa nói đến cái khác, nhưng kỹ năng xử sự đều học rất nhiều.
Cho nên, dù là thế nào cũng sẽ không tùy tiện gây thù hằn.
Vì thế, Tường Tử cười gật đầu, ôn hòa nói: “Ừ, ngồi đi.”
Điều này khiến Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy có chút choáng ngợp, trời, kỳ tích đó!
Hai người vốn có ý đồ xấu hơi chấn động, bọn họ trở nên có phần ngượng ngùng.
Cuối cùng, vẫn là Lương Hướng Huy da mặt dày, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt sự trầm lặng, cậu ta ngồi xuống, cười nói với Tường Tử: “Tường Tử à, Nguyệt Nguyệt đi được bao lâu rồi?”
“Ừm, hai năm mười một tháng hai mươi ba ngày…” Tường Tử gật đầu trả lời.
“Á!” Lương Hướng Huy bị Cố Ninh Viễn đá một cước, cậu ta nhịn đau khẽ lên tiếng, Tường Tử quay đầu nghi hoặc nhìn cậu ta, lại bị Cố Ninh Viễn chen vào.
Cậu ta hỏi: “Tường Tử, vì sao cậu không nói chuyện với các bạn nữ khác? Bây giờ là sơ trung, có một số, ừm, hoạt động, cái đó, cái đó rất bình thường…”
“Vì sao tôi phải nói chuyện với các bạn ấy? Tôi không quen các bạn ấy.” Tường Tử khó hiểu hỏi.
“Khụ, Tường Tử, cậu không nói chuyện với bọn họ thì làm sao quen thân chứ?” Lương Hướng Huy hỏi.
“Vì sao tôi phải quen thân với họ?” Tường Tử rối rắm.
“Ặc, này, ừm, chẳng lẽ cậu không thích nữ sinh vây xung quanh cậu hả?” Cố Ninh Viễn hỏi.
“Không thích.”
“Ặc, Tường Tử, hiện tại Nguyệt Nguyệt không ở đây, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chơi chung với nữ sinh khác? Khà khà, cậu nên biết rằng, các cô ấy còn dịu dàng hơn Nguyệt Nguyệt đấy…!” Lương Hướng Huy cười gian đề nghị.
“Không! Tôi không thích dịu dàng, tôi chỉ thích bà xã của tôi!” Tường Tử lắc đầu nói.
“Thế, nữ sinh khác nói chuyện với cậu thì làm sao?” Cố Ninh Viễn hỏi nữa.
“Không để ý tới họ.”
“Thế họ nhờ cậu chỉ bài thì làm sao?” Lương Hướng Huy hỏi.
“Không biết.”
“Nếu cậu biết thì sao?” Cố Ninh Viễn hỏi.
“Không nói.”
“Vì sao?” Hai người cùng cất tiếng hỏi.
“Bà xã tôi nói, như vậy dễ gây ra hiểu lầm. Ai hỏi tôi, tôi cũng không biết.” Tường Tử kiên định đáp.
“Thế có người thích cậu thì sao?” Hai người chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
“Cút!” Tường Tử tức giận nói.
“Nếu có một bạn nữ xinh đẹp thích cậu thì sao?” Hai người không ngừng cố gắng.
“Tôi không thích người xinh đẹp.” Tường Tử thuận miệng đáp.
“Vậy cậu thích loại con gái nào?” Cố Ninh Viễn hỏi lại.
“Giống như bà xã tôi!” Tường Tử kiên định đáp.
“Nếu có bạn nữ đưa thư tình cho cậu thì sao?” Lương Hướng Huy hỏi.
“Ném đi.”
“Nếu cô ấy quấn lấy cậu thì sao?” Hai người lại hỏi.
“Đánh ngay.”
“Tại sao?” Hai người không hiểu.
“Bà xã tôi đã nói vậy.”
Vì thế, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy hoàn toàn không còn gì để nói. Xem ra, đối với bất cứ cô gái nào ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì cậu đều không thích, vậy phải đổi phương pháp chăng?
Ngay sau đó, Cố Ninh Viễn lén lút đến gần, từ trong túi quần cẩn thận lấy ra một hộp giấy nhỏ, rút ra một điếu thuốc, đưa cho Tường Tử nói: “Tường Tử, thử cái này xem, mùi vị rất đã đó.”
“Không muốn.”
“Tôi đã rất vất vả trộm của ba tôi đấy. Cậu nên biết rằng, đàn ông không hút thuốc thì không tính là đàn ông!” Cố Ninh Viễn đầu độc.
“Không muốn.” Tường Tử chẳng thèm liếc mắt một cái, cậu tiếp tục lắc đầu.
“Vì sao?” Cố Ninh Viễn khó hiểu hỏi.
“Nguyệt Nguyệt không thích mùi thuốc lá, cậu ấy biết tôi hút thuốc thì sẽ đánh tôi.” Tường Tử nhíu mày trả lời.
“Cậu ấy không ở đây, cậu sợ làm gì chứ! Hơn nữa, việc này cậu không nói, tôi không nói, cậu ta không nói, ai sẽ biết chứ?” Cố Ninh Viễn chỉ mình và Lương Hướng Huy nói.
“Không muốn, tôi phải nghe lời bà xã tôi.”
Trong lúc Cố Ninh Viễn run rẩy, đến phiên Lương Hướng Huy.
Cậu ta ra vẻ nhiệt tình, ôm vai Tường Tử nói: “Tường Tử à, tan học cùng bọn tôi đi chơi nhé! Anh đây đưa cậu đi thấy bộ mặt thành phố.”
“Đi đâu? Thấy bộ mặt thành phố gì? Bà xã tôi bảo tôi tan học đừng chạy loạn…”
“Tôi nói này Tường Tử, cậu có thể có chút tiền đồ hay không hả? Đừng lúc nào cũng bà xã cậu, cậu có thể giống đàn ông hay không? Cậu thế này, làm sao có con gái thích cậu chứ?” Lương Hướng Huy không nhịn được bực bội nói.
“Tôi chỉ cần bà xã tôi thích tôi!” Tường Tử cãi lại.
“Bà xã cậu có gì tốt, dáng người không đẹp, diện mạo bình thường, còn bá đạo như vậy…” Lương Hướng Huy đang cất lời trách móc, không phòng bị Tường Tử đánh một quyền qua, “phịch” một tiếng, máu mũi chảy ra. Xem ra Tường Tử ra tay tàn nhẫn.
“Cậu làm gì hả?” Lương Hướng Huy nắm cổ áo Tường Tử hét lên.
“Không cho phép nói xấu bà xã tôi!” Tường Tử hoàn toàn không để ý cậu ta, lại quát tiếp, “Tôi nói cho cậu biết, cậu còn dám nói bà xã tôi không tốt, tôi thấy một lần là đánh một lần.”
“Cậu…” Lương Hướng Huy muốn ra tay đánh Tường Tử, nhưng bị Cố Ninh Viễn ngăn cản, vì thế thấp giọng hỏi, “Cố Ninh Viễn, cậu làm gì, buông ra!”
“Huy Tử, cậu ngốc à, dám động tới nó? Cậu muốn bị anh ba Nguyệt Nguyệt xử tội sao? Hơn nữa, cậu muốn chết cũng đừng liên lụy tôi. Chờ tôi đi rồi hẵng đánh.” Cố Ninh Viễn lập tức trả lời.
“Thế làm sao đây?” Lương Hướng Huy tức giận hỏi, “Cũng không thể để tôi chịu đòn vô cớ chứ?”
“Khà khà…” Cố Ninh Viễn cười gian nói, “Bây giờ nó không phải cùng chúng ta huấn luyện sao? Lúc đánh nhau, cậu muốn tàn bạo với nó thế nào thì làm thế ấy.”
“Được, đợi tới lúc đó huấn luyện viên cũng không có cách gây khó dễ cho tôi! Khà khà khà…” Lương Hướng Huy vui vẻ nói.
Thế là hai người ghé đầu cùng nhau cười gian, Tường Tử lần đầu tiên tự kiểm điểm, có phải vừa rồi cậu dùng sức quá không?
Cho nên Lương Hướng Huy ngốc mất rồi.