Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 4: 4 Không Nghĩ Là Anh Lại Muốn Kết Hôn Hợp Đồng

Cận Thời Xuyên tới công ty trong tinh thần khá mệt mỏi.

Mặc dù tối qua anh không uống say nhưng một khi có rượu vào là anh sẽ đau đầu không thôi! Suốt hai năm nay, ngoại trừ lúc gặp gỡ khách hàng phải uống rượu xã giao ra, thì anh gần như không đụng tới một giọt nào.

Thật không ngờ khi gặp lại cô, anh không cách nào kiềm chế được mình, liên tục uống không kiểm soát.

Sau khi đọc xong một đống tài liệu, Cận Thời Xuyên nâng ly cà phê đứng trước cửa kính trong phòng làm việc, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố đang đằm mình trong mưa tuyết.

Sau một lúc mê man, anh vô tình nhớ lại những chuyện xưa cũ.

Lần đầu tiên anh gặp Viễn Hi Đình là khi cả hai bắt đầu lên lớp 10, ở trong một con hẻm tối mịt, khi đó anh bị một đám du côn chặn đường cướp bóc, trong khi anh đang loay hoay không biết phải làm sao thì cô liền xuất hiện cùng vệt sáng chói chang giọi vào đôi mắt anh.

Cô dũng cảm đứng trước đám đàn ông cao lớn, hai tay chống hông, cằm vênh về phía trước, rất chi là oai hùng nói: “Cậu ấy là người mà tôi bảo kê, các người không được động tới cậu ấy.

Tôi đây đai đen taekwondo, các anh cứ xông lên một lượt đi, tôi cân hết.”

Khi đám người kia định xông lên thật, Viễn Hi Đình liền hét lớn: “Chú cảnh sát…”, sau đó túm chặt lấy cổ tay anh chạy đi.

Đêm đó, họ gần như vắt cạn hết sinh lực mà cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, cũng không biết đã chạy hết mấy con đường mới dừng lại, nhưng kể từ giây phút ấy trở đi, cái tên Viễn Hi Đình trở thành cấm địa của Cận Thời Xuyên.

Tình cờ Viễn Hi Đình lại là bạn cùng lớp với Cận Thời Xuyên, sau đó anh lại tận dụng một chút mối quan hệ để thầy chủ nhiệm sắp xếp ngồi chung bàn với cô, kể từ đó họ trở thành đôi bạn thân thiết, lâu dần nảy sinh tình cảm.

Chỉ là anh không hiểu, vì sao lúc tình cảm đang tốt đẹp đột nhiên cô lại nói lời chia tay?

Tiếng gõ cửa khiến Cận Thời Xuyên quay trở về thực tại, anh ngoái đầu nhìn lại, tiến tới ngồi vào bàn, lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi.”

Tần Dữ đưa theo một tập tài liệu mở cửa đi vào: “Cận tổng, đây là kế hoạch cho tháng tới yêu cầu anh ký tên.”

Cận Thời Xuyên nhận lấy tệp tài liệu, đọc qua một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì thì đặt bút ký tên.

Khi Tần Dữ vừa đi được mấy bước, Cận Thời Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Trợ lý Tần…”

“Cận tổng còn có chỉ thị gì sao?” Tần Dữ dừng bước xoay người, đi tới vị trí đứng đối diện với bàn làm việc của Cận Thời Xuyên.

“Cậu…” Cận Thời Xuyên hơi ngập ngừng: “Liên lạc với Viễn Hi Đình, bảo cô ấy tới công ty gặp tôi một chuyến.”

“Dạ được…”

Một tiếng sau, Viễn Hi Đình được lễ tân trực tiếp dẫn tới phòng tổng giám đốc Cận.

Cô cúi đầu nói tiếng “cảm ơn” với cô lễ tân xong, hít thở sâu một hơi, rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Thanh âm mềm mại như nước chảy, là giọng nói mà hằng đêm cô vẫn hay nằm mơ thấy.

Viễn Hi Đình run run nắm lấy then cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính mở toang ra, chậm rãi bước vào.

“Cận tổng gọi tôi tới có việc gì?” Viễn Hi Đình đứng ở khoảng cách khá xa so với bàn làm việc của Cận Thời Xuyên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố kìm sự rung động trong lòng mình lại.

Bàn tay đang đánh máy của Cận Thời Xuyên bị hai chữ “Cận tổng” làm cho cứng đờ, không cách gì gõ phím tiếp được.

Anh đành dừng lại, ngả lưng dựa ra sau, hất cằm về phía chiếc ghế đối diện.

“Ngồi đi.”

Cô lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, đôi lúc lại nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Không khí im lặng khá lâu, hơi thở của cả hai lạnh tới mức có thể đóng băng mọi thứ.

Vẫn là hai con người khi ấy, khoảng cách không thay đổi, chỉ có thời gian thay đổi, kéo theo sự ngại ngùng thêm vào giữa hai người.

Rất lâu sau, Cận Thời Xuyên mới lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt trước mắt.

“Chẳng phải cô muốn gặp bác sĩ Đinh sao? Tôi có thể giúp, nhưng phải có một điều kiện.”

Viễn Hi Đình cũng đã không còn là cô bé mười bảy, mười tám tuổi năm nào, bao năm lăn lộn ngoài xã hội, đương nhiên cô hiểu rõ quy luật cho đi và nhận lại, không ai trên đời cho không ai thứ gì, cũng không ai có nghĩa vụ phải vì ai mà cho đi thứ gì cả.

Dẫu vậy nhưng khi nghe anh nói có điều kiện thì lòng cô chợt thắt lại.

Cô cười nhẹ: “Điều kiện là gì?”

Năm ngón tay tinh xảo của Cận Thời Xuyên đặt trên bàn liên tục dập theo điệu nhạc, anh nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng nói lạnh lùng như mưa như gió nhưng cũng mềm mại như mây như nắng: “Kết hôn với tôi.”

Hai mắt Viễn Hi Đình mở to hơn so với người bình thường, đầu óc cô ong ong như bị sấm đánh ngang qua, cổ họng cô nghẹn ứ, ấp úng mãi mới nói được nên lời: “Kết… hôn… Anh có biết mình đang nói gì không thế?”

“Đừng nói nhiều lời dư thừa.

Cô chỉ cần nói là có hay là không.

Nếu là có thì tôi sẽ ngay lập tức gọi cho bác sĩ Đinh tới bệnh viện tiến hành phẫu thuật cho con gái cô.

Nếu là không thì chúng ta không còn gì để nói.

Đương nhiên, cô không có thời gian để suy nghĩ lâu, cô có thể ở nơi này nghĩ cho thật kỹ, ra khỏi đây rồi sẽ không còn cơ hội hối hận nữa.” Cận Thời Xuyên nói rất rành mạch, rất quyết đoán.

Viễn Hi Đình sững sờ một lúc lâu, khoé mắt cay cay ngấn lệ, cô cố gắng để không khóc thành dòng, trái tim cô dường như có một lưỡi dao cùn đang từng chút một cắt xén bên trong đó.

Cô cười, nụ cười chua xót: “Cận Thời Xuyên, từ bao giờ mà anh lại có thể tuỳ tiện như thế?”

Tuỳ tiện sao? Đúng là tuỳ tiện, nếu không phải là cô thì cũng sẽ là một người phụ nữ khác.

Anh biết mình không thể làm trái lời ông nội, càng không thể chọc giận ông giống như lần trước, chỉ có thể tìm một người để kết hôn.

Cũng không hẳn là tuỳ tiện, vì anh thật lòng muốn kết hôn với cô, không để cô có thể rời xa anh thêm một lần nào nữa.

Mười năm qua, đã không ít lần anh nằm mơ thấy cô mặc váy cưới, nhưng chú rể lại chẳng phải anh, mỗi lần mơ thấy điều đó, suốt mấy tuần liền anh giống như người mất hồn mất vía, làm việc gì cũng không thể tập trung nổi.

“Đừng phí lời, có hoặc không?” Sắc lạnh trên mặt Cận Thời Xuyên mỗi lúc một nồng đậm.

“Rốt cuộc cô có muốn cứu con gái hay không?”

“Có.” Viễn Hi Đình vô thức gật đầu, cô không muốn anh tuỳ tiện kết hôn trong lúc nóng vội, nhưng cô cũng hiểu rõ bản tính cố chấp của anh, cho dù trời có sập, chỉ cần là điều anh muốn thì nhất định sẽ làm được.

“Vậy được, kí tên đi.” Cận Thời Xuyên đẩy một tệp hồ sơ dày cộm tới trước mặt Viễn Hi Đình.

Cô run rẩy nhận lấy, lập từng trang ra đọc, một giọt lệ trong suốt rơi xuống trên tờ giấy trắng làm nhoè đi mấy chữ bên trên đó.

Cô không nghĩ là anh lại xem cuộc hôn nhân này giống như vật phẩm để mua bán, có hợp đồng soạn sẵn đầy đủ các bước như thế này, lòng cô trồi lên tia xót xa vô tận.

Khi trợ lý gọi cô tới, trên đường đi cô đã nghĩ rằng anh vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ, có ra điều kiện cũng sẽ nương tay, ai mà ngờ anh không những không nể tình mà còn mạnh tay bóp nát trái tim cô.

Điều 26: Trong thời gian kết hôn, không được phép có mối quan hệ thân mật với người đàn ông khác.

Điều thứ 50: Cô phải tới công ty anh làm việc, đồng thời phải giữ bí mật về mối quan hệ giữa hai người.

Điều thứ 70: Thời hạn hiệp đồng 5 năm.

Điều thứ 80: Mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của anh.

…….

Viễn Hi Đình đặt bút kí tên, giây phút gấp tệp giấy dày gần hai mươi trang ấy lại, lòng cô như bị cắt thành từng mảnh vụn vỡ.

“Tôi có thể đi được chưa Cận tổng? Hi vọng anh sẽ giữ lời.”

“Ngày mai đi đăng ký xong, tôi cho người sang nhà dọn đồ giúp cô.” Cận Thời Xuyên điềm tĩnh nói.

“Dọn đồ?” Viễn Hi Đình kinh ngạc: “Dọn đi đâu cơ?”

Sắc mặt Cận Thời Xuyên vẫn không hiện lên bất cứ biểu tình gì cả: “Cho dù diễn cũng phải diễn cho trót chứ! Cô không dọn tới nhà tôi ở, khác gì nói với toàn thiên hạ Cận Thời Xuyên không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Với lại, người cô cần đối phó là ông nội tôi, đừng để ông ấy nhìn ra bất cứ sơ hở gì.”

“Cũng đâu ai biết là chúng ta kết hôn, chẳng phải anh nói sẽ giữ bí mật sao?” Viễn Hi Đình cau mày khó hiểu.

“Bao giờ anh cần thì cứ gọi, tôi sẽ ngay lập tức có mặt.”

Cận Thời Xuyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chầm chậm đi tới gần Viễn Hi Đình, ép sát cô vào tường.

“Cô muốn tự tới hay là để tôi trói cô tới.

Nếu mà để tôi ra tay thì… cô cũng biết rồi đó…”

Viễn Hi Đình run rẩy né tránh ánh mắt nham hiểm của Cận Thời Xuyên: “Thôi… không cần làm phiền anh đâu! Để tôi… tự tới…”

Cận Thời Xuyên cố tình cúi thấp người xuống, phả hơi thở nam tính tới bên mang tai cô, thầm thì: “Đừng nghĩ tới chuyện dở trò…”