Lưu Đào vừa lúc đi ngang qua, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ.

Cô tức đến lộn ruột, chỉ hận không thể lột da mấy tên mồm miệng hôi hám kia.

Nhưng cô biết Viễn Hi Đình sẽ không muốn làm to chuyện, chỉ đành cắn răng làm như tai điếc không nghe.

Nhưng càng ngày những người ở trong kia càng ăn nói quá đáng, mà Cận Thời Xuyên chỉ làm vẻ thờ ơ, không chút phản ứng nào, khiến máu cô dồn hết lên não.

Cô nhắn một tin cho Viễn Hi Đình: “Cậu hãy mau tới nhà hàng Hoa Viên đi.

Chồng cậu sắp bị người ta cướp đến nơi rồi.”

Viễn Hi Đình hốt hoảng nhắn lại: “Cậu đừng làm bừa.

Xin xậu đấy.

Tớ đến gặp cậu.”

“Ừm…” Lưu Đào mặc dù không can tâm nhưng cũng không muốn Viễn Hi Đình khó xử, đành thở dài nuốt cơn điên trong lòng mình xuống.

Khi Lưu Đào xoay người muốn rời đi thì lại bất cẩn va phải một nhân viên phục vụ đi ngược hướng, vừa đúng lúc cửa đột nhiên mở toang ra, thân thể cô ngay lập tức ngã vào lòng một người đàn ông.

Anh ta theo bản năng dang tay đỡ lấy người cô từ phía sau.

Hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông, anh ta cao hơn cô một cái đầu, ngũ quan cân xứng, ánh mắt sếch gợi cảm, nụ cười trên khoé môi đẹp đến mê người.

Anh ta chăm chú nhìn cô không chớp mắt, một tia sét ái tình đánh ngang qua tim người đàn ông, khiến thần trí của anh ta gần như tê bại.

Thời gian chững lại chừng vài giây, Lưu Đào nhanh chóng thoát thân ra khỏi vòng tay của Ôn Diên, chân thoăn thoắt lùi về sau mấy bước, tránh anh ta như tránh tà.

Tuy nhiên, miệng cô vẫn thốt lên hai tiếng “cảm ơn” đầy khách khí.

“Không có gì.” Ôn Diên mắt vẫn dán chặt trên người Lưu Đào không rời.

Cô vốn định không làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng khi cô trực tiếp nhìn thấy Chu Nham Điềm đang tươi cười liếc mắt đưa tình với Cận Thời Xuyên, máu nóng trong lòng cô liền sôi sùng sục.

Cô thẳng thừng bước qua người Ôn Diên, đi thẳng tới trước mặt anh.

“Cận Thời Xuyên…”

Tiếng gọi không lớn cũng không nhỏ của Lưu Đào thành công thu hút mọi ánh mắt của những người có mặt.

Khi anh vừa ngẩng đầu nhìn lên, Lưu Đào ngay lập tức cầm lấy ly nước trên bàn, hất thẳng tới trước mặt anh.

“Đây là những gì anh nợ Hi Đình.”

Ôn Diên hoàn hồn, xông xáo lao tới: “Này cô gái, có gì từ từ nói, sao tính nóng như kem thế?”

Lưu Đào liếc mắt nhìn Ôn Diên một cái đầy sắc lạnh, ngay sau đó một vũng nước liền bay thẳng vào mặt anh ta.

“Tra nam…”

“Hả?” Mặt Ôn Diên đen lại, anh ta đã làm gì chứ, cô gái này trông khá xinh đẹp nhưng sao tính khí lại vô lý như thế?

Lúc Lưu Đào định xoay lưng rời đi thì Đồng Tử Hạo liền đi tới ngáng đường, mặt mày hung tợn, không khách khí nói lớn vào mặt cô: “Cô tạt nước vào người ta rồi cứ thế mà đi sao?”

Lưu Đào không thèm liếc nhìn Đồng Tử Hạo lấy một cái chứ đừng nói tới chuyện trả lời.

Cô nhích người né tránh muốn bước đi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi dáng vẻ cao lớn của anh ta.

Chu Nham Điềm lúc này cũng lên tiếng chất vấn: “Cô như thế là có ý gì? Rõ ràng là Viễn Hi Đình có lỗi với anh Xuyên, sao tới miệng cô lại bị đổi trắng thay đen rồi.”

“Hứ!” Lưu Đào cười nhạt một tiếng, chầm chậm xoay người lại, quắt mắt nhìn thẳng về phía Chu Nham Điềm: “Tôi đổi trắng thay đen ư? Wow… diễn xuất của cô Chu đúng là không tệ đó nha.

Nếu không đi làm diễn viên quả là hơi lãng phí tài nguyên.”

“Dù sao vẫn hơn thể loại bất lịch sự giống như cô.” Chu Nham Điềm vênh váo nói tiếp: “Mau xin lỗi anh Xuyên đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”

“Cô quả thật thích lo bò trắng răng cơ? Người ta vẫn còn chưa lên tiếng mà cô đã cuống quýt cái nỗi gì.” Lưu Đào quyết không chịu thua: “Hơn nữa, tôi hi vọng chỗ nước vừa rồi đủ để giúp Cận tổng tỉnh táo, rồi nhớ ra ở nhà vẫn đang có người chờ.”

Cận Thời Xuyên lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lưu Đào: “Có phải cô Lưu đây lo chuyện bao đồng quá rồi không?”

Lưu Đào chuyển dời ánh mắt lên trên người Cận Thời Xuyên: “Nếu chuyện không liên quan tới Hi Đình, tôi cũng không rảnh quan tâm.

Tôi nói cho anh biết, tôi không cần biết anh là ai, uy quyền như thế nào, nếu dám làm tổn thương bạn của tôi thì cho dù phải liều mạng tôi cũng sẽ bắt anh trả giá.

Cận Thời Xuyên, anh nên nhớ anh chính là người kéo Hi Đình bước vào cuộc sống của mình thêm một lần nữa, cũng nên tỉnh táo hơn để nhìn thấu lòng người, đừng để người ta hết lần này tới lần khác mưu tính trên người anh.”

Ôn Diên bên cạnh thấp giọng khuyên can: “Cô gái, bình tĩnh một chút.”

Lưu Đào gắt lên: “Câm miệng.”

Cùng thời điểm đó, Viễn Hi Đình nhận được tin nhắn của Lưu Đào, chỉ kịp khoác vội áo khoác, rồi bắt taxi tới thẳng nhà hàng Hoa Viên.

Cô hiểu rõ tính khí của Lưu Đào, nếu cô ấy mà làm loạn lên chỉ e không thể lường trước được hậu quả.

Cô chỉ có thể thành tâm khấu phật, xin đừng xảy ra chuyện gì.

Nếu như là chuyện riêng của cô ấy thì cô ấy có thể cắn răng chịu đựng.

Nhưng một khi liên quan tới Viễn Hi Đình, dây thần kinh chiến đấu của cô ấy liền tự động nhấn nút “on” khởi động, bất chấp tất cả để đòi lại công bằng giúp cô.

Hơn nữa, cô ấy vốn đã có sẵn thành kiến với kiểu đàn ông tồi, nên chắc chắn cô ấy sẽ tìm Cận Thời Xuyên làm cho ra lẽ.

Trong bầu không khí căng thẳng, cửa phòng vip của nhà hàng Hoa Viên đột nhiên mở toang, Viễn Hi Đình hồng hộc xông vào, tiến tới nắm lấy tay Lưu Đào nói nhỏ: “Chuyện gì thế? Cậu có cần làm quá lên như thế không? Nếu chỉ là hiểu lầm thì sao?”

“Hiểu lầm…” Lưu Đào trừng mắt nhìn Viễn Hi Đình, rất ít khi cô ấy nóng giận với cô, lần này thì tựa như một cơn bão dữ dội đổ lên đầu: “Cậu có ngốc không thế? Đừng chỉ mãi đứng đó cho người khác bắt nạt, càng nhẫn nhịn càng khiến người ta được nước lấn tới thôi! Đặc biệt là con ả kia, không đáng để cậu nhường đâu!”

Chu Nham Điềm thấy Viễn Hi Đình xuất hiện thì cực kì ngứa mắt: “Cô còn mặt mũi tới đây cơ à? Không chèo kéo được anh Xuyên nên xúi dục cô bạn vô tri của cô tới làm loạn à.”

Lưu Đào trợn to mắt nhìn Chu Nham Điềm tựa như muốn xuyên thủng linh hồn của cô ta vậy.

“Người ta đến đón chồng về nhà không được sao?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cận Thời Xuyên, Đồng Tử Hạo bất mãn hỏi: “Hai người họ… thật sự kết hôn ư?”

Im lặng có nghĩa là không phủ nhận.

Đồng Tử Hạo gần như phát điên, trực tiếp cầm chai bia lên đập vỡ, “choèng” lên một tiếng, những miểng thuỷ tinh tan tành, bay tứ tung khắp nơi.

“Cận Thời Xuyên, ông bị thần kinh à.

Ông thật sự không biết hay giả vờ không hiểu tình cảm mà Nham Điềm dành cho ông nhiều năm qua chứ! Tại sao cứ phải vì một cô gái không xứng như cô ta mà hết lần này tới lần khác làm tổn thương một cô gái tốt như Nham Điềm chứ.” Đồng Tử Hạo chỉ thẳng tay về phía Viễn Hi Đình, quát lớn.

Những người có mặt tại đây hầu hết là bạn thân từ nhỏ của Cận Thời Xuyên, cũng có mối quan hệ thân thiết với Chu Nham Điềm, đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta.

Phương Dật Minh tiếp lời Đồng Tử Hạo: “Tôi không hiểu cô ta cho ông ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà khiến ông mất đi lý trí như thế.

Một đoá hoa hồng thì ông không thích, cứ đâm đầu thích hoa dại là sao? Cận Thời Xuyên, bình thường ông tỉnh táo lắm cơ mà, sao những lúc thế này lại ngu muội thế?”

Đúng thế, mọi việc Cận Thời Xuyên đều có thể sống dựa vào lý trí, chỉ riêng đối với Viễn Hi Đình là anh không cách gì thanh tỉnh nổi.

Ban đầu, anh là vì muốn tới gặp Chu Nham Điềm làm rõ mọi chuyện, không ngờ lại vô tình gặp Lưu Đào ở nơi này.

Suốt cả bữa ăn anh không nói gì là muốn giữ lại chút thể diện cho Chu Nham Điềm, nhưng anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương tới Viễn Hi Đình cả.

“Đủ rồi.” Cận Thời Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, sắc lạnh trong đáy mắt nồng đậm: “Cuộc đời của tôi, tôi tự mình biết cân nhắc, không cần mọi người chen vào.”

Nói xong, anh thẳng thừng đứng dậy, nắm lấy tay Viễn Hi Đình lôi đi.

Lưu Đào và Ôn Diên cũng rời đi ngay sau đó.