Sau khi tan làm, nhóm năm người phòng thiết kế liền kéo nhau tới quán lẩu mới mở ở gần công ty.

Trong khi chờ nhà hàng đưa món ăn lên, mấy người rôm rả trò chuyện.

Triệu Cảnh Đằng nói: “Cao Lâm Mạt, cô đúng là ham ăn, không sợ mập chảy thây ra à?”

Cao Lâm Mạt đang vui thì bị chọc cho điên tiết, bộ Triệu Cảnh Đằng không biết phụ nữ cực kỳ nhạy cảm với từ “mập” hay sao? Nụ cười trên đầu môi cô ấy tắt ngụm, tròng mắt sắc lẹm liếc nhìn sang phía người đàn ông đối diện.

“Anh không lên tiếng sợ người khác nói mình câm à.

Cho dù tôi có mập ú ra cũng là ăn cơm của Hi Đình mời, liên quan gì tới anh chứ?”

Bầu không khí ngay lập tức chùn xuống, Triệu Cảnh Đằng cười mỉa mai: “Hớ hớ… chẳng trách không ai thèm rước cô.”

Răng cắn chặt môi, Cao Lâm Mạt đã cố hết sức giữ bình tĩnh nhưng lại không thể, đứng trước ánh mắt khiêu khích của Triệu Cảnh Đằng, cảm xúc của cô ấy hoàn toàn bùng nổ: “Có phải anh uống lộn thuốc hay không thế? Cứ thích gây sự với tôi là thế nào? Vui lắm à?”

Thái độ kịch liệt đó của Cao Lâm Mạt khiến Triệu Cảnh Đằng giật mình sửng sốt, anh ấy không nghĩ là cô ấy lại phản ứng mạnh tới vậy, chẳng phải trước nay họ vẫn luôn đấu võ mồm với nhau như thế hay sao?

Bạch Khởi huýt tay Triệu Cảnh Đằng, nói nhỏ: “Im đi, Lâm Mạt giận thật rồi kìa.”

Cao Lâm Mạt giận dữ đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”

Chờ tới khi Cao Lâm Mạt đi khuất, Lục Hạ liền thở dài: “Anh Đằng, cuộc sống ba mươi năm của anh đúng thật là lãng phí.”

Viễn Hi Đình cũng trừng mắt nhìn Triệu Cảnh Đằng tán dương: “Đúng thế!”

Suốt cả bữa ăn sau đó, Triệu Cảnh Đằng không còn chọc giận Cao Lâm Mạt nữa, mà cho dù anh ấy có nói gì với cô ấy cũng đều bị cô ấy làm ngơ, xem như ruồi muỗi bay qua không đáng để chú ý.

Có thể, tại thời điểm đó, cả Cao Lâm Mạt lẫn Triệu Cảnh Đằng đều không hề hay biết, chính vì những cuộc cãi vã ấy đã đẩy hai người đến gần với nhau hơn.

Hơn nữa, có những mối lương duyên bắt đầu từ giây phút hai người dùng võ mồm để đối đầu với nhau.

Không có một ai mà tự dưng hợp cạ, cũng không phải ai cũng ăn ý trong công cuộc chinh chiến trường kỳ đấu miệng.

Người với người sinh ra vốn dĩ là cùng một giống loài khác nhiễm sắc thể, tính tình có thể đối lập với nhau, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó đã kéo họ xích lại gần nhau.

Viễn Hi Đình nâng ly bia lên chủ động phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt trước mắt: “Nào, cụng ly, chúc cho chúng ta thuận lợi hoàn thành dự án sắp tới.”

“Dô… dô…” Những người khác cũng lần lượt chạm ly của mình cụng nhẹ vào ly bia trên tay Viễn Hi Đình.

Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút quyện cùng mùi thơm của thức ăn và dầu mỡ.

Qua một lúc, cả đám đã ăn no uống say, liền dắt díu nhau ra khỏi quán.

Triệu Cảnh Đằng sải chân bước tới gần Viễn Hi Đình, lấy hết dũng khí ra nói: “Tôi đưa em về.”

Viễn Hi Đình hơi khựng lại, ngay lúc cô chưa biết nên từ chối Triệu Cảnh Đằng thế nào thì Viễn Nhiên từ đâu chạy tới, ôm chầm lấy cô.

“Mẹ ơi…”

Cao Lâm Mạt giật bắn người, giọng nói trở nên lắp bắp: “Mẹ… sao?”

Cả đám đều mắt chữ O miệng chữ A nhìn chăm chú hai mẹ con Viễn Hi Đình.

Thật không ngờ một cô gái trẻ như cô lại có đứa con gái lớn chừng này.

“Đây là con gái tôi, Viễn Nhiên, năm nay đã mười tuổi rồi.” Viễn Hi Đình cười nhẹ, nói.

Bạch Khởi hiếm khi miệng nhanh hơn não, thốt lên: “Hi Đình… thật không ngờ luôn đó.

Con gái cô lớn chừng này rồi…”

Viễn Hi Đình cười ngượng: “Phải…”

Dần dần mọi người đều hoàn hồn chấp nhận sự thật.

Chỉ riêng mình Triệu Cảnh Đằng vẫn phiêu diêu trên mây, không cách nào đáp xuống được.

Cái gì mà rung động, cái gì mà tình yêu, hoá ra tất cả đều do anh ấy tự mình huyễn hoặc lên.

Trái tim anh ấy như bị đâm một nhát, đầy đau đớn.

“Mẹ ơi, bố đang đợi trên xe, mình về nhà thôi!” Viễn Nhiên nỉ non nói tiếp.

Trái tim Triệu Cảnh Đằng lại một lần nữa bị khoan một hố sâu.

“Được.” Viễn Hi Đình nhẹ nhàng xoa đầu Viễn nhiên, sau đó quắt đôi mắt sáng rực lên nhìn mọi người: “Tôi về trước nhé, mọi người đi đường cẩn thận.

Tạm biệt.”

Nhìn thấy Viễn Hi Đình dắt theo con gái vui vẻ lên xe người đàn ông khác, trái tim Triệu Cảnh Đằng như nát tan.

Nhưng anh ấy lại không hề hay biết, ở một nơi không xa, có một cô gái đang nóng bỏng nhìn anh ấy, đau đớn không khác gì anh ấy.

Anh ấy đau lòng vì cô, còn cô ấy lại vì anh ấy mà đau lòng.

Cả thế giới đều biết anh ấy thích cô, cô ấy cũng biết.

Cả thế giới không ai biết cô ấy thích anh ấy, chỉ mình cô ấy biết.

Chờ khi mọi người đều đi hết, cô ấy mới bước lại gần anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi! Đưa anh tới một nơi.”

“Không hứng thú.” Anh ấy ủ dột đáp lại cô ấy, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô ấy quá lâu.

Cô ấy chẳng quan tâm, nắm lấy cổ tay anh ấy lôi đi, dừng lại ở một công viên thưa người, phủi bụi trên ghế đá ngồi phịch xuống.

“Ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì.”

Anh ấy thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Cô ấy nói: “Tôi biết anh khá bất ngờ về việc Hi Đình đã có chồng con, đến tôi còn bất ngờ nữa là.

Theo tôi anh nên nghĩ theo hướng tích cực một chút, may mắn là anh biết sớm, dễ dàng cắt đứt đoạn tình cảm oan nghiệt của mình hơn.

Nếu càng kéo dài thì người đau khổ nhất vẫn là anh.”

Sau một lúc im lặng, anh ấy đáp lại cô ấy: “Cô hôm nay làm sao thế? Thương hại tôi nên không đấu khẩu với tôi nữa à.”

Cô ấy cười: “Một người đàn ông to lớn như anh còn cần một cô gái như tôi thương hại hay sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Anh ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Cảm ơn.”

“Anh đừng khách sáo như thế làm tôi không quen.” Cô ấy cười nhạt thành tiếng, vẻ mặt hiện rõ sự khinh bỉ nhưng cũng ngập tràn sự an tâm.

Gió đêm xào xạc thổi qua, ánh đèn đường cam vàng giọi xuống, dưới thứ ánh sáng mơ hồ đó, ánh mắt của cả hai người đều trở nên sáng lấp lánh.

——————————-

Cùng lúc đó, trên xe, Cận Thời Xuyên nói với Viễn Hi Đình: “Tối mai tới biệt thự chính dùng cơm.”

Lồng ngực Viễn Hi Đình đột nhiên nặng trĩu, cô ủ rũ hỏi: “Có thể không đi không.”

“Em nói xem?” Cận Thời Xuyên nhướng mày hỏi lại cô, sau đó cũng tự mình đưa ra đáp án.

“Là bữa cơm thường niên của nhà họ Cận, một tháng diễn ra một lần.”

Bữa cơm gia đình, cũng đã lâu lắm rồi Viễn Hi Đình không biết tới cảm giác ấy.

Cô cũng hiểu rõ, bữa cơm của nhà họ Cận tuyệt đối không dễ ăn.

Nhưng cô biết phải làm sao, là cô chấp nhận gả cho Cận Thời Xuyên, cũng đâu phải cô chưa từng lường trước được ngày hôm nay.

Khi cô tay trong tay Cận Thời Xuyên tới biệt thự chính, vợ chồng Cận Tư Thành đã sớm có mặt, ngồi bên cạnh còn có một chàng thanh niên trẻ tuổi khá ưa nhìn, nhưng nếu so với phong thái của Cận Thời Xuyên thì còn thua xa.

Viễn Hi Đình mạnh dạn đoán anh chàng là con trai của chú hai và Tôn Lệ Vân.

Lời của Cận Bá Quốc cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Viễn Hi Đình: “Thời Xuyên và Hi Đình cũng đã tới rồi, nhà mình hiếm khi đông đủ người như thế.

Nào, Nhiên Nhiên, lại đây ngồi cạnh cụ nội.”

Từ sau lần gặp trước, Cận Bá Quốc đặc biệt quý trọng Viễn Nhiên.

Dẫu cho cô bé không phải là cháu ruột của ông, nhưng ông vẫn luôn cưng chiều và nâng niu cô bé.

Điều đó khiến cô rưng rưng vì cảm động.

Viễn Hi Đình vừa ngồi xuống thì Tôn Lệ Vân đã vểnh môi mỉa mai cô: “Không biết Thời Xuyên nghĩ gì mà chấm được cô vợ thế này không biết.

Người như Nham Điềm thì không chịu cứ thích rước của nợ hoang dã về nhà họ Cận cơ, lại còn có thêm đứa nghiệt chủng không rõ lai lịch nữa.

Bố… bố cứ thế mà chấp nhận được à.”

Cận Bá Quốc cau mày nhìn Tôn Lệ Vân: “Hi Đình đã bước vào Cận gia thì chính là cháu dâu của ta.

Sau này ta cấm ai được xúc phạm con bé.

Nhà ta không thiếu tiền, cần một người cháu dâu ngoan hiền chứ không phải môn đăng hộ đối.”

Tôn Lệ Vân vẫn không chịu dừng, bà ta gần như muốn dãy nảy lên: “Bố… bố cứ bỏ mặc Thời Xuyên làm càn như thế sao?”

“Không cần con phải hảo tâm tổn sức với Thời Xuyên.

Xem con trai con năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy, nên có bạn gái và kết hôn đi là vừa.” Cận Bá Quốc liếc ánh mắt nhìn chàng thanh niên trẻ ngồi bên cạnh Tôn Lệ Vân.

Khi Tôn Lệ Vân định nói thêm gì đó, chàng thanh niên liền nhanh miệng cướp lời: “Dạ vâng, ông nội nói phải.

Cháu sẽ cố gắng để được giống như anh Thời Xuyên.”