Viễn Nhiên nãy giờ vẫn luôn núp ngoài cửa nghe lén, thấy Cận Bá Quốc nghiêm túc cảnh cáo Cận Thời Xuyên thì cô bé bưng miệng cười khúc khích.

Cận Thời Xuyên vừa liếc mắt liền nhìn thấy cô bé, mi tâm nhíu chặt lại, bất lực cũng nhếch môi cười mỉa mai.

Sống trên đời hai mươi tám năm, chinh chiến trên thương trường không bao giờ biết tới hai chữ “thua cuộc”, vậy mà lại bại trận dưới tay một đứa trẻ, có mất mặt không cơ chứ?

Sau khi tạm biệt Cận Bá Quốc, Cận Thời Xuyên dẫn theo Viễn Nhiên trở về nhà.

Trên đường đi anh hỏi cô bé: “Cháu lớn gan nhỉ?”

Viễn Nhiên lấm lét liếc nhìn Cận Thời Xuyên một cái, rồi cúi đầu nỉ non nói: “Gan con nhỏ lắm! Chỉ khi bố đụng tới mẹ con thì gan con mới lớn lên thôi!”

Cận Thời Xuyên thấy dáng vẻ lấm lét của cô bé thầm cười trong bụng: “Có phải nếu chú tiếp tục để mẹ cháu làm việc thì cháu lại đi mách ông của chú không hả?”

Cô bé không một chút chần chừ liền đáp: “Đương nhiên.”

“Không sợ chú chút nào à?” Anh nghiêm túc hỏi.

“Sợ chứ.

Nhưng cháu sợ mẹ buồn hơn.” Viễn Nhiên thành thật trả lời.

Anh liếc mắt, nghiêng người sang nhìn cô bé: “Cháu có vẻ như bênh vực mẹ vô điều kiện nhỉ?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt treo veo như sương thu, lại có chút non nớp thơ dại: “Mẹ là người duy nhất trên đời này mà cháu muốn bảo vệ.”

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Cận Thời Xuyên không vội xuống, mà ngoảnh mặt sang phía Viễn Nhiên, chậm rãi nói: “Thế này đi, chúng ta lập ra một thoả thuận nhé!”

Cánh tay đang định tháo dây an toàn của Viễn Nhiên đột nhiên dừng lại, cô bé nhìn anh chằm chằm hỏi: “Thoả thuận gì?”

Mặt Cận Thời Xuyên vẫn lạnh như thường, nhưng trong giọng nói đã có phần dịu dàng hơn: “Chú sẽ không bắt mẹ cháu làm việc nhà nữa, còn cháu sẽ thường xuyên tới nhà cụ nội chơi, tìm cách làm cho cụ vui.”

Nhíu mày suy nghĩ một thoáng, Viễn Nhiên liền lắc đầu lia lịa: “Không công bằng lắm?”

Anh nhận ra cô bé này khá chín chắn hơn so với tuổi, lại còn biết cách ra giá mặc cả nữa chứ! “Sao lại không công bằng?”

Viễn Nhiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng lạnh lẽo của Cận Thời Xuyên, thẳng thắn đưa ra cảm nhận.

Dường như, chỉ những việc có liên quan tới lợi ích của Viễn Hi Đình là cô bé mới không chút sợ hãi, giống hệt chú mèo nhỏ dơ móng vuốt ra sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch vậy.

“Thì chú quá được hời rồi, chú chỉ cần ra lệnh một cái là có thể thành công, hoàn toàn không mất công tốn sức, còn cháu hàng ngày lại phải vắt óc ra suy nghĩ.”

Cận Thời Xuyên thừa nhận mình đuối lý: “Thế cháu muốn sao?”

Nhoẻn môi cười thật tươi, Viễn Nhiên rạng rỡ nói: “Cháu muốn sau này chú phải đối tốt với mẹ cháu, không được để ai bắt nạt mẹ nữa, nhất là cái cô đáng ghét hôm bữa.”

“Thành giao.” Cận Thời Xuyên ngả bàn tay mình về phía trước, ánh mắt trông chờ nhìn theo từng động tác của Viễn Nhiên.

Cô bé ngập ngừng một chút rồi cũng chạm nhẹ bàn tay nhỏ bé mịn màng của mình vào lòng bàn tay của anh.

Tối hôm đó, Viễn Hi Đình quay về nhà khá muộn, cô vừa bước vào cửa chính liền bị một bóng đen làm cho giật mình.

Khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Cận Thời Xuyên, cô ngay lập tức ôm lấy ngực, thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm: “Anh làm gì thế, làm tôi giật cả mình.”

“Mau tới ăn tối đi.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói.

“Sao về muộn thế?”

“Tăng ca.” Cô trả lời theo bản năng, còn đầu óc đã sớm bay tận đẩu tận đâu.

“Ò… Hôm sau về sớm một chút, có gì khó khăn thì cứ nói với tôi.” Cận Thời Xuyên vừa nói vừa ho khan, giống như kiểu người làm việc tốt nhưng lại sợ người ta nhìn thấy vậy.

Viễn Hi Đình khóc không được mà cười cũng chẳng xong, mới ban sáng anh còn đày cô như tù binh, nay lại quan tâm cô ư? Cô còn chưa biết phải trả lời như thế nào thì anh đã bước thẳng lên lầu.

Sau khi cô dọn dẹp xong nhà bếp liền đi lên lầu, vào thẳng phòng tắm.

Lúc quay trở ra đã thấy Cận Thời Xuyên đang nằm trên ghế sô pha.

Cặp chân dài thượt của anh bắc trên tay vịn, thừa ra một khúc.

Trên người đắp tấm chăn mỏng, hai mắt khẽ nhắm lại.

Cô khó hiểu đi tới, ấp úng hỏi: “Sao… anh… lại… nằm ở đây?” Anh nằm đây thì em nằm đâu?

Cận Thời Xuyên lười mở mắt, điềm nhiên đáp: “Em ngủ giường đi.”

Cô cảm thấy có gì đó sai sai, sao hôm nay Cận Thời Xuyên cứ là lạ như thế?

“Có phải anh… hôm nay… uống lộn thuốc hay không?” Viễn Hi Đình khổ sở cất tiếng, cô căng thẳng tới mức tim sắp bắn ra ngoài luôn rồi.

Anh đột nhiên bật người ngồi dậy, chằm chằm nhìn cô không chớp mắt, cất lên thanh âm mềm mại như nước chảy nhưng lại ngập tràn tà ý: “Phải rồi, tôi uống lộn thuốc.

Bây giờ, khắp người đang nóng nực khó chịu, cần một người giải độc…”

Viễn Hi Đình có ngốc tới đâu cũng hiểu ra hàm ý trong lời nói của Cận Thời Xuyên, cô ngay lập tức nhảy phót lên giường, nằm xuống, trùm kín chăn lại.

Tim cô thình thịch thình thịch từng nhịp nặng trĩu, mãi tới khi thấy anh nằm xuống mới dám thở phào.

Sau khi bình ổn cảm xúc, cô nghiêm túc suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, trong lòng cô nảy lên tia ấm áp, không kìm được kích động liền kéo chăn che miệng cười thầm.

Đêm khuya, Cận Thời Xuyên chợt sực tỉnh, anh chầm chậm bước xuống sô pha, đi tới đầu giường, kéo chăn đắp lại ngay ngắn trên người Viễn Hi Đình.

Sau đó, anh xoay người ngồi xuống bên cạnh, say mê ngắm nghía cô gái đang ngủ ngon lành, khoé miệng không kiềm được mà vẽ nên một đường cong rực rỡ.

Anh cứ tưởng cả đời này mình sẽ đánh mất cô, nhưng thật không ngờ ông trời lại ưu ái với anh như thế!

Đã rất nhiều lần anh tự nhủ bản thân rằng phải hận cô, hận càng sâu sẽ càng dễ buông bỏ, nhưng rốt cuộc ranh giới giữa yêu và hận lại mong manh tới vậy.

Cho dù anh có ép bản thân mình như thế nào cũng không thể nặn ra được một chữ hận.

Thậm chí, anh có thể hận hàng tỷ phụ nữ trên đời, dẫu cho họ không làm gì anh cả, nhưng lại chẳng nào thể hận cô, người từng đục nát trái tim anh.

Anh mệt rồi, mệt khi phải gượng ép chính mình.

Hiện tại, anh chỉ muốn sống đúng với cảm xúc của bản thân, dù cho sau này có ra sao thì ít nhất anh sẽ không phải hối hận vì chưa từng thử.

Căn phòng tối đen như mực, anh nhẹ nhàng chỉnh sửa chăn giúp cô thêm lần nữa, rồi đi về phía sô pha, ngả lưng nằm xuống, bất giác ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.

Sớm mai tỉnh giấc, Viễn Hi Đình vừa lúc định ra ngoài liền nhìn thấy Cận Thời Xuyên đang co ro nằm trên ghế sô pha, chăn đã sớm rơi xuống đất.

Cảnh tưởng đó khiến cô không khỏi bật cười, sau một nhoáng suy nghĩ, cô liền chậm rãi đi tới, nhặt tấm chăn từ dưới đất đắp lên người anh.

Đột nhiên, cánh tay cô bị nắm chặt, khiến cô mất thăng bằng mà ngã sập xuống trên người anh.

Anh mở to hai mắt nhìn cô, trong đáy mắt biểu tình phức tạp.

Cô bối rối muốn đứng dậy liền bị anh kéo thêm một cái nữa, lần này thì cả người cô đè lên cơ thể anh, làn môi mềm của cô vô tình chạm nhẹ lên cánh môi lạnh tanh của anh, khiến cả hai đều thoáng đỏ mặt tía tai.

Nhưng anh rất nhanh đã lấy lại được dáng vẻ cao lãnh thường ngày, bàn tay rắn rỏi thoăn thoắt đặt lên eo cô, ghì chặt cô lại.

“Em…có ý đồ gì? Muốn quyến rũ tôi sao?”

Viễn Hi Đình ấp úng: “Không… phải… chỉ là muốn… đắp chăn giúp anh… thôi!”

“Vậy nụ hôn ban nãy thì sao?” Thanh âm khàn khàn mang theo âm hưởng đe doạ, Cận Thời Xuyên vẫn chuyên chú nhìn thẳng vào hai mắt cô, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của cô vậy.

“Là… do anh… kéo tôi… nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn… chứ… tôi…”

Màn lúng túng của Viễn Hi Đình còn chưa dứt, Cận Thời Xuyên liền nhớm người tới hôn lên làn môi hoa đào mềm mại của cô một cái thật sâu, khiến cô ngẩn người tại chỗ, sắc đỏ trên mặt cô ngay lập tức kéo tới mang tai, tim đập rộn ràng như có đoàn xe lửa chạy qua.

“Anh… làm gì thế?” Hai mắt cô trống rỗng không hồn.

“Vô tình hôn em thôi!” Anh nhếch khoé môi cười nhẹ, bàn tay sau eo cô cũng dần dần nới lỏng ra: “Em vẫn muốn tiếp tục sao?”

Cô hoảng hốt đứng phắt dậy, chạy như bay ra khỏi phòng, đóng rầm cửa lại, hai tay vắt ra sau lưng dựa vào tường bên cầu thang, liên tục hít thở để điều hoà lại cảm xúc.