Linh Nhi giơ tay chỉ, mắt nhìn chăm chú, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đó cùng vẻ mặt chăm chú, dễ dàng khiến người khác phải tin, ngay cả Tuyệt Vọng đạo nhân, cũng bất giác quay đầu lại nhìn…

“Yêu nghiệt nói linh tinh!” Sau lưng hắn, ngoài các huynh đệ đồng môn ra thì chẳng có ai khác, Tuyệt Vọng đạo nhân lúc này mới nhận ra sự ngu ngốc của mình. “Yêu nghiệt ngươi dùng những lời này để mê hoặc dân chúng, khiến lòng người rối bời, vờ như thuần khiết, thực sự thì rất quỷ quyệt, cuối cùng cũng vẫn bộc lộ thiên tính, xem bổn đạo gia sẽ xử lý ngươi thế nào?”

Hắn bước nhanh lên trước, các thị vệ giơ cung đợi lệnh. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này thật khó giải quyết. Đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn này luôn quen hô phong hoán vũ trong những lần bắt yêu nghiệt, đến bất kỳ đâu cũng nhận được sự kính phục yêu mến, nay liên tiếp bị ngăn cản, thực sự không giỏi trong việc giải quyết những va chạm kiểu này. Hơn nữa đối phương như sẵn sàng xả thân vì chính nghĩa, khiến cục diện càng khó chuyển. Thế là, hai bên đều không ai chịu nhường ai, một cuộc ác chiến sắp sửa nổ ra.

“Lôi ca ca, người xấu này không tin Lôi ca ca đang nổi giận. Lôi ca ca hãy nói với hắn một tiếng đi.” Linh Nhi dịu dàng gọi.

…Đùng!

Lời nàng vừa dứt, bình địa vang lên tiếng nổ lớn, đúng chỗ Tuyệt Vọng đạo nhân đứng.

Tuyệt Vọng đạo nhân là người nhanh nhẹn, bịt tai nhảy tránh, nhưng không hổ là cao nhân huyền môn, mặc dù kinh hãi song vẫn giữ được phong thái của đạo giả, cơn giận mỗi lúc mỗi tăng: “Thiếu niên Vu tộc, vở kịch này ngươi còn định diễn tới bao giờ?”

Thu Quan Vân lại một lần nữa bị điểm danh, vô tội đưa tay lên sờ mũi, hắn nhún nhún vai khinh thường: “Tùy ngươi thôi, tạp mao lão đạo, đừng có đổ oan cho bổn thiếu giá nữa, bổn đại thiếu gia đại lượng, bổn ác bá không giận ngươi.” Bởi vì, sẽ có “người” thay bổn mĩ thiếu gia trút giận.

“Là Lôi ca ca đang nổi giận, nhưng ngươi lại cứ hét lên với ca ca đẹp trai, ngươi đúng là người xấu, đại xấu xa!” Linh Nhi ghét nhất là nhìn người mình yêu quý bị bắt nạt, nên bắt đấu tố cáo. Song, không đợi đạo nhân phản bác, nàng tiếp cục hỷ hả nói: “Lôi ca ca, Linh Nhi lâu rồi không gặp ca ca, ca ca có khỏe không? … Linh Nhi cũng rất khỏe mà, Linh Nhi… Linh Nhi lấy chồng rồi, lấy ca ca… ừm, Linh Nhi sống rất vui vẻ, Linh Nhi rất vui vẻ!… Ca ca đối với Linh Nhi rất tốt… hi…”

Nàng đứng đó, cái miệng nhỏ cười cười, cái đầu xinh gật gật, yêu kiều mềm mại, thì thà thì thầm, giống như đang tự nói với mình, nhưng những người xung quanh nàng, ngoài Thu Quan Vân ra, thì họ chỉ nhìn thấy nàng đang tự cười tự nói.

“Thành chủ phu nhân không phải sợ quá mà bị tẩu hỏa nhậI ma rồi chứ? Sao…” Trong đám người đứng xem, có người hạ giọng thì thào suy đoán, rồi lập tức những người khác cũng xì xào theo.

“Có lẽ thế, không chừng bị đám đạo nhân kia dọa cho phát ngốc rồi, haizz, đáng thương…”

“Thành chủ phu nhân đáng thương, một người như hoa như ngọc vậy mà… cũng không đúng, một con… phải nói thế nào mới đúng đây? Haizz, loạn rồi!”

Thu Hàn Nguyệt là người gần gũi nhất với Linh Nhi, mặc dù không tránh khỏi kinh ngạc. nhưng hắn vẫn liếc nhìn Thu Quan Vân một cái, Thu Quan Vân thần thái vẫn như thường, nên hắn nghĩ chắc chắn bên trong có uẩn khúc, đành để mặc thê tử cười nói một mình.

“… Lôi ca ca ghét nhất là người xấu phải không? Vậy Lôi ca ca đừng để kẻ xấu này bắt nạt ca ca đẹp trai và ca ca, cả bảo bảo của Linh Nhi nữa được không? Linh Nhi còn chưa có bảo bảo, nhưng mẹ nói với Linh Nhi rằng, Linh Nhi được gả cho ca ca rồi, nhất định sẽ có bảo bảo, muốn Linh Nhi phải trưởng thành để sau này còn chăm sóc bảo bảo… Linh Nhi không xấu hổ đâu… xấu hổ là gì thế, Lôi ca ca? Lôi ca ca cười gì thế?”

Gió thổi qua kẽ lá, không khí nặng nề lưu thông, những người có mặt tại hiện trường dường như không hẹn mà cùng nghe thấy tiếng cười vang vọng bên tai. Bất giác, ánh mắt họ nhìn thành chủ phu nhân, ánh lên vài phần kính sợ.

“Yêu nghiệt đừng hòng ở đây tác quái, chẳng nghe thấy gì hết!” Đạo nhân của Thiên Nhạc sơn mặc dù cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, nhưng bên cạnh lại có vị thiếu niên Vu tộc này, thì có gì mà lạ? “Hôm nay bọn ta tạm thời bắt yêu nghiệt về núi, nếu kẻ nào ngăn cản tất phải chết! Còn Thu thành chủ ngài phải chịu trách nhiệm này, phải gánh lấy tiếng ác này!”

Chần chừ quá lâu rồi, lần này không còn do dự gì nữa, các đạo nhân một nửa cầm kiếm xông về phía đội thị vệ, nửa còn lại nhảy tới chỗ Linh Nhi.

Đôi lông mày của Thu Hàn Nguyệt dựng ngược, sát khí đằng đằng chĩa kiếm về phía đối phương, nhưng ngay lập tức lại thấy thân thể của đám đạo nhân rụng như lá trong gió, quay mòng mòng rồi rơi lả tả xuống đất.

“… Đừng có nhìn bổn thiếu gia! Còn đổ oan cho bổn thiếu gia, ta sẽ mang mười vạn đại quân của Vu giới tới đánh cho Thiên Nhạc sơn các ngươi tới ngọn cỏ cũng không sống nổi đâu!” Đầu tiên hắn lên tiếng áp đảo người, bắt gặp ánh mắt tức giận của đám đạo nhân kia, Thu Quan Vân phủi sạch, “Thật uổng cho cái danh người trong huyền môn của các ngươi, lẽ nào còn không nhận ra sức mạnh đánh các ngươi không phải là từ Vu giới ư?”

Thuật lực của các giới do nơi mượn lực không giống nhau, nên cách đánh cũng khác nhau. Được Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên nhắc nhở, Tuyệt Vọng đạo nhân cùng đám huynh đệ quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt họ bỗng dưng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

“Các ngươi đúng là tầm nhìn hạn hẹp, ai bảo dị loài tu luyện chỉ có thể thành yêu? Thành tiên không được sao? Bổn mĩ thiếu niên từng nghe, thành Phi Hồ này được đặt tên là ‘Phi Hồ’, là vì năm xưa từng có một Phi Hồ tiên cử đã tọa hóa phi thăng, đứng vào hàng ngũ tiên tử, lẽ nào các ngươi đến vị thần tiên này cũng định bắt?” Thu Quan Vân nói.

Phi Hồ tiên tử? Bách tính đứng xem kinh ngạc kêu lên. “Đúng là có chuyện đó?”

Ông lão đứng ngay phía trước khẽ ho một tiếng, rồi vuốt râu nói: “Truyền thuyết về Phi Hồ tiên tử, lão hủ từng nghe tổ tông kể lại, nghe nói vị Phi Hồ tiên tử này do hồ thân biến thành, nhiều năm ẩn cư trong dân gian, gieo nhiều thiện duyên, tu được công đức dày, cuối cùng có ngày công đức viên mãn, đã phi thăng ở đất này. Những người có may mắn tận mắt chứng kiến rất nhiều. Sau này, mọi người phát hiện ở nơi tiên nhân ngồi để phi thăng kia có một bộ lông hồ ly màu trắng, bèn dựng miếu thờ, và đặt tên thành là thành Phi Hồ. Vì đã lâu rồi, không còn nhớ nơi đặt miếu ở đâu. Thành Phi Hồ ngày một phồn hoa, có lẽ là vì được Phi Hồ tiên tử phù hộ. Trong giấc mơ đó của chúng ta, nói là Phi Hồ tiên tử đã xuống thành Phi Hồ, lẽ nào Phi Hồ tiên tử lại chuyển thế đầu thai ở chỗ chúng ta? Phi Hồ tiên tử đã phi thăng hóa tiên ở đất Phi Hồ, nên phải nói rất có duyên với nơi này, chuyển thế đầu thai tại đây cũng không phải chuyện không thể.”

“Đáng tiếc, chúng ta người trần mắt thịt, không nhận ra được thân thế của Phi Hồ tiên tử, nếu không đã đắc phúc đắc thọ, phúc thọ song toàn… Theo sự hiểu biếc nông cạn của lão hủ,” Giọng ông lão khiến những tiếng ồn ào kia im bặt, “Phi Hồ tiên tử là do hồ ly biến thành người rồi thành tiên, nên có lẽ vẫn còn có duyên với hồ ly…

“… Hồ?” Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về “hồ ly” duy nhất có mặt ở đây. “Lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào thành chủ phu nhân là… là…”.

“Ngu ngốc, lũ ngu ngốc!” Tuyệt Vọng đạo nhân hét lớn, “Chúng ta còn lâu mới bị mê hoặc bởi những lời lẽ điên rồ của lão, lẽ nào các ngươi không nhận ra ông lão này có cách ăn nói giống hệt Vu tộc thiếu niên sao? Chúng ta còn bị họ lừa gạt tới bao giờ?”

“Vậy đạo gia, nếu thành chủ phu nhân không phải là Phi Hồ tiên tử, theo ý ngài, Phi Hồ tiên tử đang ở đâu?”

“Đúng đấy, xin đạo gia chỉ giúp, để chúng tôi đi tìm Phi Hồ tiên tử, tăng thêm phúc thọ cho gia đình…”

“Đạo gia chỉ giúp…”

Ánh mắt khẩn thiết, giọng điệu khẩn thiết, nhưng sự khẩn thiết này không phải là để cầu xin các đạo nhân trừ yêu diệt nghiệt, khiến các đạo nhân của Thiên Nhạc sơn vừa giận vừa thấy thật bất hạnh, than thở không thôi, đau lòng lắc đầu: “Đừng để bọn chúng mê hoặc, không biết tỉnh ngộ, sẽ rất bi ai đấy. Một truyền thuyết không thực, lại được thêu dệt bở người có dụng tâm, các ngươi lẽ nào vẫn chấp mê không tỉnh? Việc ‘Tọa hóa phi tiên’ là hành vi của người tu đạo, một con hồ ly, là súc sinh mà thôi, sao có thể tu được hành vi ấy…”

“Ai nói hồ ly không thể tu được hành vi ấy, đạo gia?” Một giọng nói dịu dàng mềm mại như nước vang lên.