“Bạch Hổ ca ca!”

Hôm sau, trên bàn dùng bữa sáng, Linh Nhi vừa nhìn thấy Túc Hao ngồi lừng lững ở vị trí dành cho khách, bèn lướt đến nhanh như cánh bướm, trước đôi mắt chăm chú hiền từ của Nam cung phu nhân, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt hai bàn tay to lớn của đối phương, kinh ngạc vui mừng hết lắc đầu lại lắc đầu.

“Bạch Hổ ca ca tới thăm Linh Nhi ư?”

Ánh mắt Túc Hao vẫn dịu dàng như xưa, nụ cười càng thêm yêu chiều: “Linh Nhi khỏe không?”

“Linh Nhi khỏe, Linh Nhi rất khỏe, Bạch Hổ ca ca có khỏe không?”

“Bạch Hổ ca ca gặp được Linh Nhi rồi, thấy rất khỏe.”

“Hi ~ ~” Toét miệng cười, Linh Nhi rất vui vẻ, mắt hạnh má đào, môi hồng răng trắng, xinh đẹp mĩ miều. “Linh Nhi cũng thế, gặp được Bạch Hổ ca ca Linh Nhi thấy rất khỏe.”

Đôi lông mày của Nam cung phu nhân chau lại, miệng mím chặt, mấy lần định nói lại thôi, sắc mặt âm trầm rất khó coi.

Thu Hàn Nguyệt nhìn thấy hết, giơ tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của thê tử, kéo nàng ngồi xuống ghế, nhìn mọi người nói: “Dùng cơm thôi.”

“Ca ca, Bạch Hổ ca ca sẽ cùng ăn với chúng ta ư?”

“Đúng.” Hắn cầm đũa, theo thói quen hơn một năm nay, gắp chiếc đùi gà bỏ vào bát trước mặt thê tử.

“Ca ca, ca ca không ghét Bạch Hổ ca ca nữa ư?”

“Không ghét.” Hắn cầm bát canh bổ dưỡng lên, khuấy khuấy múc một thìa. “Uống đi.”

“Ồ.” Chiếc miệng nhỏ khẽ hé mở, cho dù mùi canh thuốc không thơm, vị không ngon, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt hết.

Túc Hao cao giọng: “Linh Nhi, lần trước Bạch Hổ ca ca đi vội quá, không kịp đi đâu chơi, lần này Linh Nhi nhất định phải đưa Bạch Hổ ca ca đi chơi khắp thành Phi Hồ mới được.”

“Được…” Đáp ứng nửa tiếng lại quay sang người bên cạnh, “Có được không, ca ca?”

Thu Hàn Nguyệt thầm phá lên cười trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ, “Hai hôm tới ca ca rảnh rỗi, sẽ cùng nàng đưa Bạch Hổ ca ca đi chơi.”

“Được.”

“Linh Nhi bảo bối.” Tiếng gọi này, nghe vô cùng thân mật. “Mấy hôm trước nàng bị bệnh, người trong núi đều đã nghe nói, Sâm[1] gia gia còn đặc biệt gửi Bạch Hổ ca ca mang cho nàng mấy sợi râu của ông ấy…”

Thu Hàn Nguyệt ngước mắt, nói: “Dù sao Bạch Hổ huynh cũng sẽ ở lại đây vài ngày, có chuyện gì đợi dùng bữa xong hẵng nói với Linh Nhi cũng chưa muộn.”

Người kia nghe vậy khiêu khích đáp, “Huynh muội bọn ta lâu ngày không gặp, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, các hạ quản nhiều quá rồi đấy.”

“Vị thân gia ca ca[2] này.” Nam cung phu nhân không kìm được lên tiếng, vừa rồi khi Thu Hàn Nguyệt giới thiệu, có nói người đàn ông này là huynh trưởng của Linh Nhi. “Ngủ không nói, ăn không nói, trên bàn ăn không nên nói quá nhiều.”

Đôi mày rậm của Túc Hao cau chặt, định mở miệng phản bác thì Linh Nhi đã dịu dàng lên tiếng: “Bạch Hổ ca ca mau ăn cơm đi.”

Thu Hàn Nguyệt nheo mắt, chăm chú quan sát biểu hiện của nha đầu này. Sự đơn thuần ngây thơ của Linh Nhi hoàn toàn do tâm nàng không vương tạp trần, càng như thế, càng mẫn cảm với mọi thứ xảy ra bên ngoài, nàng đã nhận ra sự khó chịu trong lời nói của di nương, bèn dùng cách riêng của mình để hóa giải, tiểu nha đầu này thật là…

“Bạch Hổ huynh, mong các hạ hôm nay thay tiểu đệ chăm sóc Linh Nhi một ngày, ngày mai tiểu đệ rảnh rang, sẽ chọn ngày đẹp để đưa Bạch Hổ huynh đi chơi ngắm danh lam thắng cảnh trong thành Phi Hồ, được không ?”

Ngữ khí hòa nhã của hắn, bộ dạng khiêm tốn của hắn, không chỉ giữ thể diện cho Túc Hao, mà còn thể hiện rõ sự coi trọng của mình dành cho người nhà Linh Nhi để di nương thấy, tin rằng mọi người đã hiểu.

Quả nhiên, ngay sau đó không ai nói gì, chăm chú dùng bữa. Trong bàn, chỉ có Linh Nhi là ăn rất vui vẻ, cái miệng nhỏ nhanh nhẹn xử lý xong chiếc đùi gà. “Ca ca, đùi gà ngon quá, ngon hơn hôm qua.”

“Thật không?” Hắn quay đầu, “Trung thúc, thiện phòng thay đầu bếp mới rồi ư?”

Nam Trung bước lên trước, đáp: “Không phải như vậy, vì mấy hôm trước phu nhân ăn không ngon miệng, lão nô nhắc nhở họ vài câu, có lẽ đã thay cách nấu.” Thực ra là khi không có nam chủ nhân ở nhà, nữ chủ nhân nuốt không nổi cơm thôi.

Phận làm dưới như họ sợ người mà thành chủ yêu thương đói lả, nên nghĩ đủ mọi cách, thay đổi đủ mọi loại gia vị để nấu món đùi gà ấy, cuối cùng cũng được báo đáp khi thành chủ về phủ.

“Tại sao lại ăn không ngon miệng? Khó ở ở đâu?” Hắn chau mày, hỏi.

Linh Nhi lắc lắc đầu, ngoan ngoãn đáp: “Ca ca không ở nhà, đùi gà không thơm, Linh Nhi ăn không no.”

Hắn giả vờ giận. “Sau này ca ca không có nhà Linh Nhi còn dám không chịu ăn uống đầy đủ, sẽ đánh đít.”

“Không muốn ca ca đi vắng đâu, đừng đánh đít…”

Nam cung phu nhân đột nhiên buông đũa, lau miệng đứng dậy, “Hàn Nguyệt, dùng xong cơm tới phòng ta một chuyến.”

“Vâng.” Thành chủ khom người cung tiễn, vô cùng thành kính.

Mắt Túc Hao sáng lên, liếc nhìn Nam cung phu nhân một cái, rồi lại nhìn Thu Hàn Nguyệt. Thấy thành chủ ngồi xuống, sắc mặt thản nhiên, vẫn ngọt ngào dỗ dành Linh Nhi uống xong bát canh thuốc đắng mà kẻ hầu vừa bưng lên, bất giác y mím môi cười, khuôn mặt anh tuấn đăm đăm đã giãn ra thoải mái. Có lẽ, Linh Nhi đã được gả đúng người.

Trong Tùng Hà Uyển, Nam cung phu nhân vẫn còn ấm ức.

“Hàn Nguyệt thật là, đâu phải làm chồng người ta, mà đang làm cha người ta thì có. Nó rốt cuộc định thế nào?”

“Phu nhân uống trà, bớt giận.” Nha đầu Hồng Tụ dâng trà, nhanh nhẹn bóp vai cho chủ nhân.

Lông mày Nam cung phu nhân cau chặt, “Có thể không giận ư? Vốn là, ta nửa tin nửa ngờ những lời của Chi Yết cô nương kia. Ta thấy Hàn Nguyệt đã trưởng thành, chắc chắn Hàn Nguyệt có thể phân biệt được phải trái, chứ không phải loại đàn ông nông cạn. Nhưng, hai ngày nay, cuối cùng ta tin rồi, cho dù Linh Nhi kia có thật sự phạm bất kỳ lỗi gì, thì Hàn Nguyệt vẫn bảo vệ tới cùng.”

Hồng Tụ không dám thêm dầu vào lửa, nhẹ nhàng nói: “Theo nô tỳ thấy, phu nhân của Thu thành chủ quyết không giống loại người làm việc ác, còn Yết cô nương kia cũng không giống kiểu tùy tiện nói xằng, có lẽ ở giữa còn hiểu lầm gì đấy thôi.”

“Có phải hiểu lầm hay không, đợi lát nữa ta hỏi sẽ biết!”

“Nếu người hỏi, vẫn nên bình tĩnh hòa khí thì hơn. Không nói tới những việc khác, chỉ là nể mặt Chi Yết cô nương thôi.”

Sắc mặt Nam cung phu nhân dịu xuống, “Chi Yết cô nương mặc dù xuất thân thấp kém, nhưng là một cô nương tốt.”

“Đúng vậy. Nô tỳ thường xuyên theo phu nhân tới phủ thành chủ nhiều năm, nên cũng hiểu được chút ít về tính cách của Thu thành chủ, còn tưởng phu nhân mà Thu thành chủ cưới về phải thông minh lanh lợi, tài mạo song toàn như Chi Yết cô nương cơ. Điểm duy nhất không ổn ở Chi Yết cô nương, chính là xuất thân của cô ấy.”

“Ai nói không phải chứ? Tài năng trác việt, dung mạo yêu kiều, nếu là tiểu thư trong gia đình giàu có quan lại, cũng không biết phải người đàn ông thế nào mới xứng với nàng ta. Cho dù lưu lạc phong trần, cũng đáng để người khác kính trọng, từ xưa tới nay không ít kỳ nữ đều xuất thân từ chốn phong trần đấy thôi!”

Chủ tớ hai người đều là những nhân vật tinh anh, nên đương nhiên cũng rất biết nhìn nhận coi trọng những người đặc biệt, cả hai đều coi Chi Yết cô nương vừa gặp như cố nhân, còn Linh Nhi vừa hay lại không nằm trong phạm vi “yêu thích” của họ, cả hai người họ đều không thể nói ra được điểm “không tốt” của Linh Nhi, nhưng cũng chẳng thể mở miệng khen “tốt”.

“Di nương.” Thu Hàn Nguyệt người chưa vào, tiếng đã vào.

Thu Hàn Nguyệt bất ngờ.

Lần này tới đây, hắn tưởng di nương sẽ bất mãn với sự sủng ái quá mức của hắn dành cho Linh Nhi, trong đầu đã sớm nghĩ cách đối phó, nào ngờ việc mà di nương nhắc đến, lại là việc Linh Nhi đánh người mà hắn đã sớm quên từ lâu.

“Theo con nói, chuyện Linh Nhi vô cớ đánh người là có thật?”

Thu Hàn Nguyệt nhướng mày: “Cô kỹ nữ ấy cố ý ngã lên đùi con, đúng lúc lại bị Linh Nhi nhìn thấy, Linh Nhi rất đơn thuần, nên mẫn cảm với tâm tư thiện ác của người ngoài, nàng ra tay đánh người, chính vì cảm thấy dụng ý xấu của đối phương, từ góc độ của Linh Nhi mà nói, không phải vô cớ.”

“Con cũng được coi là người trong cuộc, những lời con nói rất vô lý, cho dù là thật, thì cũng tới mức phải ra tay đánh người ta sao? Nó đường đường là thành chủ phu nhân.”

“Nên hay không nên, con đã dạy bảo Linh Nhi rồi. Giờ di nương có nhắc lại, cũng không thể cứu vãn được chuyện khi ấy.”

“Hàn Nguyệt!” Sắc mặt Nam cung phu nhân sa sầm. “Con thật sự muốn ức hiếp những người thân phận thấp hèn ư?”

“Di nương tưởng người con gái đó yếu đuối dễ bắt nạt thật sao?”

“Có ý gì?”

Thu Hàn Nguyệt điềm đạm: “Cô gái đó cố tình đẩy tỷ muội mình xuất đầu lộ diện, lẽ nào thật sự muốn làm hiệp kĩ? Nếu ánh mắt cô ta khi nhìn Linh Nhi không có sự khinh miệt chẳng ra thể thống gì, ít nhất con cũng sẽ bảo Linh Nhi nói một tiếng ‘xin lỗi’ với cô ta khi ấy. Nhưng, con tuyệt đối không để Linh Nhi phải hạ thấp mình trước người phụ nữ như thế.”

“Việc này…” Nam cung phu nhân ngẫm nghĩ, với tính khí cao ngạo của Chi Yết cô nương, không phải không có khả năng ấy. “Nàng ta có tài, nên kiêu ngạo, khó tránh…”

“Nàng ta có tài, kiêu ngạo, thì liên quan gì tới bổn thành chủ? Liên quan gì tới Linh Nhi? Bổn thành chủ phải chịu trách nhiệm cho cái tài cái kiêu ngạo của cô ta ư?” Những lời này, lời nào cũng sắc lẹm, ngữ khí của Thu Hàn Nguyệt chẳng hề tức giận, nhưng lãnh đạm, thậm chí có cảm giác những lời mình nói thật lãng phí, vì một kẻ chẳng liên quan, hà tất phải vậy?

Nam cung phu nhân tức giận, sự tức giận thể hiện trên các nét mặt, đáp: “Di nương hỏi thăm chuyện này, vì hy vọng cháu trai mình không phải loại đàn ông hèn hạ ức hiếp kẻ yếu. Nếu Hàn Nguyệt tự nhận mình không sai, thì coi như di nương chưa hỏi.”

Thu Hàn Nguyệt cười: “Di nương rất thích cô gái đó phải không? Mấy hôm trước nha môn thủ phủ có bẩm báo một đại án, chính là án làm phản của song thân cô gái đó, Hàn Nguyệt sẽ sai người nhanh chóng thẩm án, nếu song thân cô ta trong sạch, thì sẽ trả lại sự trong sạch cho cô ta. Di nương hài lòng chưa? Hay vẫn giận Hàn Nguyệt?” Cô ta khổ tâm dụng công để thu hút sự chú ý của hắn, chẳng phải vì chuyện này hay sao? Chẳng qua hắn chỉ cần dặn dò xuống dưới một câu, là có thể trả lại cái tình cho di nương, ít nhất cũng sẽ khiến di nương không quá giận Linh Nhi nữa, rất đáng!

“… Con là thành chủ, chuyện này hỏi ta làm gì? Thật là chẳng biết lớn nhỏ.” Cháu trai đã chịu nhượng bộ, Nam cung phu nhân cũng thuận theo, phì cười.